Sắc mặt Triệu Văn Anh ở đầu dây bên kia lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó ông ta cúp máy.
Hơn hai mươi tên lính đánh thuê ngoại quốc đã vào lãnh thổ nước Hoa, đây là hành động xem thường chủ quyền lãnh thổ của nước Hoa, ông ta nhất định phải đem những người này về trừng phạt nghiêm khắc trong thời gian ngắn nhất.
Nếu không, vùng đất cấm lính đánh thuê này chỉ để gọi cho vui thôi sao?
Thấy vẻ mặt Triệu Văn Anh thay đổi, Triệu Chính Quốc đang đứng bên cạnh ông ta thấy tò mò bèn hỏi: “Đại quân có chuyện gì sao?”
Triệu Văn Anh kể lại toàn bộ những gì Tiêu Sách đã nói với ông ta đồng thời trên khuôn mặt không kìm chế được vui mừng, ông ta nói: “Con đã chú ý đến tố chức lính đánh thuê này từ lâu, nhưng vẫn không bắt được bất cứ thành viên nào, bọn họ quả thật quá xảo quyệt.”
“May mắn là Tiêu Sách đã tóm được bọn chúng, đúng là quá tốt rồi. Đương nhiên về việc đó có phải là người của tổ chức kia không thì phải đợi đến khi con đến nơi mới biết được.”
“Tiêu Sách? Chính là người thanh niên đã trị khỏi bệnh tim cho bố sao? Xem ra cậu thanh niên này không phải người thường,
“Tiêu Sách? Chính là người thanh niên đã trị khỏi bệnh tim cho bố sao? Xem ra cậu thanh niên này không phải người thường, lần này đi con nhất định phải mời cậu thanh niên đó về đây, bố muốn trực tiếp cảm ơn người ta… Trái ngược với việc lần ra manh mối về tổ chức đó thì bố thấy cậu thanh niên này mới chính là mục đích chính trong chuyến đi đến Hắc Hà lần này của con…”
Ông cụ chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Sách, lúc Tiêu Sách chữa bệnh cho ông ta khi đó ông ta đang hôn mê, những ấn tượng của ông ta về Tiêu Sách cũng là sau khi tỉnh lại nghe Triệu Văn Anh và những người khác nói.
Lúc này vậy mà Tiêu Sách lại gọi điện thoại cho Triệu Văn Anh nên ông cụ có hơi kích động.
Bởi vì ông ta cũng rất tò mò về chuyện Tiêu Sách làm thế nào mà có thể chữa khỏi bệnh tim cho ông ta…
Triệu Văn Anh khẽ gật đầu, sau đó ông ta dặn dò mấy tên lính cảnh vệ rồi rời khỏi bệnh viện quân khu.
Còn ở đầu dây bên kia khi Tiêu Sách nhận được câu trả lời chính xác từ Triệu Văn Anh, anh nhếch môi nở một nụ cười thản nhiên.
Lần này giao mấy tên lính đánh thuê cho Triệu Văn Anh xử lý là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên trước khi giao cho Triệu Văn Anh Tiêu Sách muốn thẩm vấn riêng Ivan anh thực sự muốn biết tổ chức bí mật mà Ivan nói rốt cuộc là thứ gì.
Còn việc có thể moi được thông tin hữu ích nào từ miệng Ivan hay không thì Tiêu Sách không cần phải lo lắng.
Anh từng là đội trưởng đội đặc nhiệm hàng đâu, anh có thể dùng cả trăm cách khác nhau để đối phó với kẻ địch, và không kẻ địch nào có thể chịu đựng được sự tra tấn đáng sợ của anh.
Lúc này, những tên lính đánh thuê khác đều đã bị Thủy Oa trói lại.
Người đàn ông trung niên của băng nhóm Lưu Xà đã ngất xỉu, ở đây chỉ còn mình Ivan đứng trước mặt Tiêu Sách, dè dặt nhìn anh, anh ta đang chờ đợi cơ hội để hành động.
Tiêu Sách không lấy đi khẩu súng của anh ta mà để cho Ivan tự do di chuyển trước mặt, ánh mắt anh lộ ra sự giễu cợt.
Đối với Tiêu Sách mà nói chỉ khi phá vỡ hoàn toàn phòng bị tinh thần của Ivan mới có thể nhanh chóng moi ra thông tin tình báo từ miệng anh ta.
Mà lúc này cách của Tiêu Sách rõ ràng là đã phát huy tác dụng.
Lúc này mặc dù trong tay Ivan đang cầm súng, thắt lưng anh ta còn dắt một con dao ngắn, nhưng khi đối mặt với Tiêu Sách anh ta lại không có can đảm để ra tay.
Khả năng lúc nãy của Tiêu Sách đa hoàn toàn khiến Ivan choáng ngợp.
Hơn nữa trên người Tiêu Sách mang khí thê’ đáng sợ, sát khí khắp nơi, hoàn toàn lấn át tinh thần của Ivan, khiến anh ta không có bất kì suy nghĩ phản kháng nào.
Nhất thời Ivan cảm thấy bản thân quá vô dụng, quá nhục nhã vì anh ta là lính đánh thuê nhưng trước mặt kẻ thù lại không có một chút can đảm để phản kháng lại.
“Nói đi, rốt cuộc thì đó là tổ chức nào, nếu như anh nói ra sự thật tôi sẽ cho anh được thoải mái…” Tiêu Sách liếc nhìn khuôn mặt khốn cùng của Ivan rồi thản nhiên nói.
Kể từ khi luồng khí xa lạ không ngừng ra tăng trong cơ thể Tiêu Sách giờ anh đã đạt đến trình độ đáng sợ có thể kích thích khí thế của bản thân để trấn áp kẻ thù.
Đây cũng lè lần đầu tiên Tiêu Sách sử dụng cách này.
Nhưng xem ra hiệu quả cũng khá tốt.
“Anh nằm mơ đi, có chết tôi cũng không nói cho anh biết, yên tâm đi, sớm muộn gì tổ chức cũng sẽ giết chết đám người nước Hoa của mấy người…” Lúc này Ivan mạnh mẽ chống lại sát khí trên người Tiêu Sách, anh ta nói ra từng câu từng chữ.
Sau đó dường như ánh mắt Ivan trở nên rất kiên quyết, các cơ trên mặt anh ta khẽ động đậy.
Đúng vào lúc này Tiêu Sách cử động, trong tích tắc anh đến trước mặt Ivan giơ nắm đấm lên và đánh vào mặt anh ta.
“Bộp…”
Một tiếng động rất lớn vang lên, chỉ thấy Ivan ở trước mặt Tiêu Sách bay lên, bay xa khoảng bảy tám mét rồi nặng nề rơi xuống đất.
“Phụt…’