Tin rằng với công cuộc điều tra của đất nước, tố chức này sẽ không còn nơi nào đế lấn trốn.
Nghĩ vậy, Tièu Sách chậm rãi lấy trong ngực ra một mảnh kim loại màu đen không rõ, trên đó có in số điện thoại màu vàng.
Có lẽ giao chuyện này cho bọn họ giải quyết ỉà tốt nhất.
LÚC Tiêu Sách đang bấm dãy số điện thoại trên mảnh kim loại không kia Triệu Văn Anh đang đưa Triệu Chính Quốc làm kiểm tra tổng thể ở bệnh viện.
Mặc dù có rất nhiều bác sĩtrong bệnh viện quân khu đã đích thân đến kiểm tra cho Triệu Chính Quốc nhưng Triệu Văn Anh vẫn không yên tâm, ông ta cảm thấy không chân thực nên lần này đưa Triệu Chính Quốc đi kiểm tra để loại bỏ những nghi ngờ trong lòng.
Dù sao thì bệnh tim là một căn bệnh rất nghiêm trọng, không thể tự dưng mà bình phục được. Nhưng chuyên gia trong bệnh viện đêu nói đây là kỳ tích, bệnh của bố ông ta đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Nửa tiếng sau, lúc Triệu Văn Anh nhận được giấy kiểm tra thì ông ta hoàn toàn bị thuyết phục.
“Không ngờ người đó lại là một người tài giỏi như vậy, đáng tiếc lúc đó mình không đưa đủ tiền cho người đó, cũng không biết người đó có gọi điện thoại cho mình nữa không…”
Triệu Văn Anh vừa thì thầm một mình vừa đỡ ông cụ, chuẩn bị làm thủ tục để về nhà.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Triệu Văn Anh vang lên.
Triệu Văn Anh nhíu mày hơi sững sờ.
Đây là điện thoại riêng tư, chỉ có vài người thân thiết với ông ta mới biết số điện thoại này, nếu không có việc gì gấp sẽ không có ai gọi cho ông ta.
Lúc này Triệu Văn Anh nhìn số điện thoại lạ trên màn hình sững sờ một lát nhưng vẫn cầm điện thoại đưa lên tai nhấn nút trả lời.
“Xin chào, tôi là Triệu Văn Anh, xin hỏi ai vậy?”
“Tôi là Tiêu Sách.’
ở đầu dây bên này Tiêu Sách nhếch miệng nở một nụ cười.
Lần này, thừa dịp mượn tay Triệu Văn Anh loại bỏ tổ chức này có lẽ đối với Triệu Văn Anh mà nói đây là một món quà đáng giá.
“Tiêu Sách? Hóa ra là cậu? Giờ cậu đang ở đâu tôi đến đón cậu…”
Lúc nghe thấy Tiêu Sách, Triệu Văn Anh sững sờ, sau đó vội vàng nói với Tiêu Sách.
Lần trước vì bệnh tình của bố ông ta đang nguy kịch nên Triệu Văn Anh chưa làm tròn bổn phận của người chủ nhà thì đã phải chia tay với Tiêu Sách trong tiếc nuối.
Thậm chí giờ Triệu Văn Anh mới biết Tiêu Sách đã chữa khỏi bệnh tim cho bố ông ta, công ơn này cho dù ông ta có báo đáp Tiêu Sách thế nào cũng không đủ.
Tiêu Sách chỉ thản nhiên cười một cái khi nghe thấy giọng nói nhiệt tình của Triệu Văn Anh.
Xem ra có thể kết giao với ngoài nhà họ Triệu.
Nhưng bây giờ anh tìm người nhà họ Triệu không phải vì để tới đó làm khách mà là vì cho nhà họ Triệu một công lao lớn.
“Là thế này, tôi phát hiện hon hai mươi tên lính đánh thuê ngoại quốc ở gần Hắc Hà, và may mắn là đã bắt được bọn họ, tôi nghi ngờ bọn họ đang thực hiện hàng loạt hành động khủng bố, nên mong ông đem vài người đến đưa bọn họ đi…”
Tiêu Sách nhanh chóng thuật lại toàn bộ sự việc, sau đó nói với Triệu Văn Anh địa chỉ của ngôi làng mà Thủy Oa ở.
Triệu Văn Anh đờ người khi nghe tin Tiêu Sách đã bắt được hơn hai mươi tên lính đánh thuê.
Cho dù là ông ta thì e rằng cũng không thể bắt được hơn hai mươi tên lính đánh thuê, Tiêu Sách mạnh đến vậy sao?
Đương nhiên, suy nghĩ này cũng chỉ thoáng quá, ông ta đã từng tiếp xúc với Tiêu Sách, ông ta có thể cảm nhận được Tiêu Sách là một người đáng tin, không nói dối, nên nghi ngờ vừa mới hiện lên trong đầu ông ta lập tức bị dập tắt.
“Được, cậu chú ý an toàn, tôi lập tức đưa người đến tìm cậu…”