Tuy nhà họ Triệu kém nhà họ Tô ở thủ đô, nhưng bối cảnh của nhà họ Triệu có thể so sánh với nhà họ Lâm ở Giang Lăng. Thậm chỉ bối cảnh của nhà họ Triệu còn cao hơn nhà họ Lâm một bậc.
Dù sao ông cụ Triệu Chính Quốc là tư lệnh của quân khu H, có quyền lực thật sự.
Đại viện của nhà họ Triệu có diện tích hơn mười mẫu.
Nơi đây không chỉ có vệ sĩ của nhà họ Triệu, vài người của nhà họ Triệu cũng ở đây, giống hệt một gia tộc khổng lồ.
Mà chỗ ở của ông cụ Triệu nằm ở nơi sâu nhất của đại viện nhà họ Triệu.
Tiêu Sách cùng Thủy Oa đi với Triệu Văn Anh mà cũng phải mất nửa tiếng để đến chỗ ở của ông cụ, có thể thấy được nhà họ Triệu to lớn đến cỡ nào.
Khi ô tô đi đến nơi ở của ông cụ, Tiêu Sách lập tức nhìn thấy ông cụ Triệu Chính Quốc đứng trước cửa đón Tiêu Sách dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ.
E là nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này thì bọn họ sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.
Đường đường là Tư lệnh quân khu H, vậy mà lại kéo cơ thể bệnh đến đợi một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì, điều này thật khó tin.
“Ông nội, anh ta chỉ là một bác sĩ, sao ông phải đến đón anh ta. Chúng ta đến đại viện nhà họ Triệu thì cũng đã coi trọng anh ta lắm rồi…”
Lúc này, Triệu Mai Nhi đang cằn nhằn với Triệu Chính Quốc.
Đúng vậy, bây giờ nhà họ Triệu quyền lực ngập trời, chỉ có người khác đến nhờ nhà họ Triệu, rất ít khi nhà họ Triệu nhờ vả người khác.
Mà bây giờ, Triệu Chính Quốc lại tự xuống giường đến đón Tiêu Sách, chuyện này làm Triệu Mai Nhi hơi khó chịu.
Mặc dù cô ta biết Tiêu Sách là người chữa bệnh cho ông cụ.
Nhưng mà trong mắt của Triệu Mai Nhi, Tiêu Sách có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một bác sĩ. Chỉ cần Tiêu Sách là bác sĩ thì địa vị của anh còn lâu mới có thể so sánh với nhà họ Triệu. Cho nên ông cụ không cần đứng đây đợi Tiêu Sách…
“Mai Nhi, là do trước đây ông quá cưng chiều cháu. Cháu phải biết rằng có vài người không đơn giản như cháu nghĩ, nếu
“Mai Nhi, là do trước đây ông quá cưng chiều cháu. Cháu phải biết rằng có vài người không đơn giản như cháu nghĩ, nếu một ngày cháu bỏ lỡ cơ hội kết thân thì e là cả đời này cháu cũng sẽ không thể qua lại với những người đó…”
Sắc mặt của ông cụ dần trở nên nghiêm túc, sau đó dạy dỗ Triệu Mai Nhi.
Tuy ông cụ không biết rõ tình hình căn bệnh của mình cho lắm, nhưng mấy vị bác sĩ ở thủ đô đều nói ông cụ không qua khỏi, báo cho ông cụ biết, bệnh của ông ta không thể dùng tiền chữa được nữa rồi.
Mà ông cụ cũng hiểu ý của mấy vị bác sĩ này.
Ông ta từng sai người đến hiệp hội những người luyện khí để xin giúp đỡ, thì ông ta được cho biết rằng nếu như có người có thể tiêu hao công lực ba mươi năm để chữa bệnh cho ông ta, còn không thì sẽ không thể đánh tan cục máu đông trong tỉm của
ông ta từng sai người đến hiệp hội những người luyện khí để xin giúp đỡ, thì ông ta được cho biết rằng nếu như có người có thể tiêu hao công lực ba mưoi năm để chữa bệnh cho ông ta, còn không thì sẽ không thể đánh tan cục máu đông trong tim của ông ta…
Từ đó về sau, ông cụ cũng từ bỏ ý định trị bệnh tim…
Dù sao, mỗi người trong hiệp hội luyện khí đều có bối cảnh mạnh. Muốn những người đó bỏ công lực ba mươi năm để cứu ông ta? Cho dù là ông cụ thì ông cũng cảm thấy đây là suy nghĩ viển vông…
Nhưng mà, lần ông cụ tái phát bệnh tim trên máy bay, trong cái rủi có cái may, ông ta lại được Tiêu Sách chữa hết…
Hơn nữa, căn cứ theo lời của Triệu Văn Anh, Tiêu Sách cũng có khí công, mà thứ chữa bệnh cho ông ta là khí công của Tiêu Sách.
Nhưng dựa theo lời mô tả của Triệu Văn Anh, Tiêu Sách cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi, nên cho dù tu luyện ở trong bụng mẹ thì anh cũng không thể nào tốn công lực ba mươi năm để chữa bệnh cho ông ta…
Cho nên chuyện này vẫn là bí ấn đối với ông cụ.
Còn khí công mà những người đó nói, ông cụ rất quen thuộc.
Thậm chí, ông cụ vẫn có thể quơ tay múa chân mấy cái, tiếc rằng tuổi của ông ta quá cao, tu luyện cũng vô ích, chỉ có thể làm cơ thể khỏe mạnh lên mà thôi.
Nhưng mà Triệu Văn Anh con của ông cùng cháu gái Triệu Mai Nhi đều tu luyện võ công này, đồng thời cũng đã tìm được khí cảm.
Chuyện này làm ông cụ Triệu Chính Quốc cảm thấy rất tốt.