Dù sao thì lúc nãy đã có rất nhiều lính đánh thuê đã bị người đàn ông trước mặt phi đinh sắt, nên bọn họ nào dám ra tay với Tiêu Sách vì đấy chẳng khác nào đang chê mình sống quá lâu.
Và từ đằng xa người trung niên của băng nhóm Lư Xà đã thấy bọn người Ivan đang bị Tiêu Sách khống chế, ông ta lớn tiếng chửi bọn họ hèn yếu, rồi cẩn thận che giấu bản thân và không ngừng chạy trốn về phía sau.
Chỉ đáng tiếc lúc này Thủy Oa đã ra khỏi cổng làng, đạp một cái khiến thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà ngất tại chỗ.
Vốn dĩ Tiêu Sách đã giẫm gãy xương chân của người này, giờ lại bị Thủy Oa đá cho một cú, đương nhiên sẽ không chịu nổi đau đớn mà ngất đỉ.
“Anh mau trói mấy người này lại cho tôi sau đó giao cho tôi xử lý…”
Tiêu Sách liếc nhìn hơn hai mươi tên lính đánh thuê đã bó tay chịu trói, lập tức ra lệnh cho Thủy Oa.
Chút chuyện này đối với Thủy Oa quá đơn giản, dù sao thì Thủy Oa từng là một thành viên của đội đặc nhiệm, anh ta dễ dàng trói hơn hai mươi tên lính đánh thuê lại với nhau.
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng bắt được mấy tên này, giờ tôi sẽ tiêu diệt tận gốc tai họa này cho dân làng…”
Sau khi Thủy Oa trói xong mấy tên lính đánh thuê anh ta lại đến trước mặt thủ lĩnh của băng nhóm Lưu Xà rồi đá mạnh vào người ông ta.
Thủ lĩnh băng nhóm Lưu Xà quá đáng thương, lúc này ông ta đang hôn mê nhưng lại trở thành đối tượng để Thủy Oa trút giận.
“Nói đi, tại sao các người lại có dính líu với băng nhóm Lưu Xà? Rốt cuộc có mục đích gì?” Tiêu Sách không trói Ivan lại mà chỉ nói chuyện và dò hỏi anh ta.
Mặc dù không bị khống chế tự do, nhưng Ivan không hề có ý định chạy trốn, anh ta nghiêm túc nhìn Tiêu Sách.
Trong ấn tượng của anh ta, cao thủ như Tiêu Sách chắc chấn năng lực Tiêu Sách thuộc cấp độ ưu tú trong tổ chức, đó là người mà anh ta không thể chống lại.
Thậm chí anh ta không thể chạy trốn khi ở trước mặt Tiêu Sách.
Lúc này nghe Tiêu Sách hỏi anh ta những việc này, anh ta cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy, đây hoàn toàn là do cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ nơi sâu thẳm trong lòng anh ta.
“Thả tôi ra, chuyện ngày hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, mặc dù tôi thừa
“Thả tôi ra, chuyện ngày hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, mặc dù tôi thừa nhận anh rất mạnh nhưng đối với tổ chức của chúng tôi thì anh cũng chỉ là một con kiến…”
Cơ thể Ivan run rẩy, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc đối mặt với Tiêu Sách.
“Tổ chức của anh? Đó là tổ chức gì?” Tiêu Sách tò mò hỏi Ivan.
Qua giọng điệu của Ivan có thể thấy, chắc chắn Ivan không nói dối, mà tổ chức này chắc chắn cũng rất lớn, lớn đến mức khiến Ivan cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Tiêu Sách chưa từng nghe nói về một tổ chức khủng bố như vậy nên anh rất muốn biết.
“Người biết đến tổ chức của chúng tôi đều chết rồi, anh chắc chắn mình vẫn muốn biết tên tổ chức của chúng tôi chứ?”
vẻ mặt Ivan lập tức thay đổi, có vẻ đắc ý.
“Đó là vì bọn họ chưa gặp tôi, mau nói đi, rốt cuộc tổ chức của anh là tổ chức gì?”
Vẻ mặt Tiêu Sách dần trở nên lạnh lùng.
Anh chưa bao giờ nghe nói đến sự tồn tại của một tổ chức xấu xa như vậy, chỉ cần biết về tổ chức của bọn họ thì sẽ bị giết để bịt miệng, tổ chức này thực sự quá kiêu ngạo.
Đồng thời Tiêu Sách cũng cảm thấy, e rằng quy mô của tố chức này quá lớn, là một thế lực mà một người đơn độc không thể đối đầu.
Hơn nữa, đêm nay hơn hai mươi tên lính đánh thuê đã đi vào khu vực của nước Hoa, Tiêu Sách cũng thừa dịp nhờ sự giúp đỡ của đất nước để trừng trị bọn lính đánh thuê theo pháp luật.
thuê theo pháp luật.
Tin rằng với công cuộc điều tra của đất nước, tố chức này sẽ không còn nơi nào đế lấn trốn.
Nghĩ vậy, Tièu Sách chậm rãi lấy trong ngực ra một mảnh kim loại màu đen không rõ, trên đó có in số điện thoại màu vàng.
Có lẽ giao chuyện này cho bọn họ giải quyết ỉà tốt nhất.