Nhưng mà không ngờ chỉ mới một thời gian ngắn thì Tiêu Sách đã chữa trị xong cho bố mình rồi, chuyện này khiến Thủy Oa thấy có hơi không chân thực cho lắm.
Dù sao thì bố anh ta bị bệnh ung thư, là căn bệnh mà giới y học hiện đại đã tuyên bố bó tay rồi, làm gì có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy.
Chỉ có điều anh ta biết Tiêu Sách là người như nào, đã nói chữa trị thì nhất định sẽ chữa trị hết, với điểm này, Thủy Oa không hề nghỉ ngờ Tiêu Sách.
Ilyin riyo I Ifc»u òaun.
Chỉ là anh ta cảm thấy có hơi kỳ lạ, cho tới giờ anh ta cũng không biết người kia đã chữa trị bằng cách nào nữa…
Thủy Oa bình tĩnh xong lại đi mấy bước tới trước mặt ông cụ, nhìn thấy ông cụ vẫn luôn nhíu chặt lông mày nay cũng đã giãn ra được một chút, lập tức ứa nước mắt lăn xuống thành dòng.
Trải qua trăm ngàn cay đắng, vốn dĩ anh ta đã tuyệt vọng rồi, nhưng mà ở giai đoạn cuối cùng này lại gặp gỡ được Tiêu Sách, cuối cùng thì người này cũng đã giải trừ cơn ác mộng vẫn luôn quấy nhiểu bố của anh ta hằng đêm.
Mà bây giờ, trong lòng của Thủy Oa lại lần nữa rất biết ơn Tiêu Sách.
Thậm chí, ngay cả khi anh có bảo anh ta đi chết đi, anh ta cũng đều chấp nhận.
Bên ngoài căn phòng, mẹ của Thủy Oa nghe được tin bệnh của chồng mình được chữa trị xong xuôi thì mặt cũng giàn giụa nước mắt. Bà ta quên mất luôn chuyện cám ơn Tiêu Sách đã lập tức vọt thẳng vào trong phòng xem bệnh tình của chồng mình.
Mấy năm qua, ngày nào bà ta cũng đều trải qua cảnh kinh hồn bạt vía, không ngừng tuyệt vọng với cuộc sống này rồi.
Nhưng khi bà ta nắm lấy hai tay của chồng mình, cảm nhận được trạng thái mà trước giờ chồng mình chưa từng có, mẹ của Thủy Oa cảm thấy thế giới này hóa ra lại tươi đẹp đến như vậy…
Bên trong căn phòng nhỏ vang lên những âm thanh sụt sùi, khiến Tiêu Sách đứng bên ngoài cũng có chút cảm thán.
Nếu như bố mẹ anh còn sống thì anh bây giờ cũng giống như Thủy Oa, cảm nhận được cảm giác một nhà quây quần hạnh phúc.
Chỉ tiếc, bố mẹ anh đã mất vì tai nạn giao thông khi anh còn bé rồi.
Chuyện bố mẹ mất, Tiêu Sách trước giờ vẫn không hiểu lý do. Lúc này nhìn thấy gia dinh Thủy Oan hạnh phúc ấm áp, trong lòng Tiêu Sách lại thoáng dấy lên một tia hoài nghi. Vụ tai nạn giao thông năm đó, liệu có thật sự là ngoài ý muốn hay không.
Nhưng mà, chuyện này Tiêu Sách cũng chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng, chờ sau này có cơ hội anh nhất định phải điều tra cho rõ ràng để cháy nhà lòi mặt chuột. Còn bây giờ, dĩ nhiên là phải xử lý chuyện trước mắt cho tốt đã.
Nhìn người đàn ông đứng trâm ngâm trong sân, Ôn Liễu bỗng dưng cảm thấy từng đợt thảng thốt.
Đã rất lâu rồi cô ta không có cảm giác như này.
Dù sao, người đàn ông trước mặt này thật sự là quá mức xuất sắc.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì chỉ e là bản thân cô ta cũng sẽ không tin được, một bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối, các tế bào ung thư đã lan khắp cả cơ thể rồi lại được người đàn ông trước mặt này chữa khỏi.
Trong một thoáng, Tiêu Sách trong mắt cô ta lại lần nữa trở nên rất thần bí.
Vốn dĩ Ôn Liễu cảm giác mình đã hiểu rất rõ Tiêu Sách, cô ta cũng biết anh xuất thân từ trong quân đội cũng biết chút võ thuật, hơn nữa cô ta cũng đã nhiều lần chứng kiến sức mạnh khủng bố của anh rồi.
Nhưng mà vào lúc này, còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà Tiêu Sách đã chữa khỏi bệnh cho bố của Thủy Oa, một người trước đó đã bị các tế bào ung thư kia lan khắp cả cơ thể. Trong lúc nhất thời, ôn Liễu cũng không biết rốt cuộc Tiêu Sách còn bao
Nhưng mà vào lúc này, còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà Tiêu Sách đã chữa khỏi bệnh cho bố của Thủy Oa, một người trước đó đã bị các tế bào ung thư kia lan khắp cả cơ thể. Trong lúc nhất thời, ôn Liễu cũng không biết rốt cuộc Tiêu Sách còn bao nhiêu bản lĩnh mà cô vẫn chưa biết nữa đây?
Trong lúc nhất thời, ôn Liễu lại nhìn người kia tới ngây ngẩn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của ồn Liễu đang nhìn, Tiêu Sách chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, nở nụ cười nhẹ với người kia.
Dĩ nhiên là anh không cảm nhận được tâm tư của Ôn Liễu, chỉ là cảm thấy ánh mắt của Ôn Liễu tối nay hơi kỳ lạ, nhưng mà anh cũng không có để ý lắm.
Tiêu Sách cũng không tới quấy rầy Thủy Oa một nhà đoàn tụ, chỉ là quay trở lại phòng của mình.
cUà mimv
Bởi vì Thủy Oa hiểu 1’âm nên sắp xếp cho anh với ồn Liễu ở chung một phòng, lúc này khi quay trở lại vào phòng, Tiêu Sách mới nhận thức được vấn đề này.
“Cô ngủ trên giường đất đi, tôi ngủ trên giường…” Tiêu Sách chỉ chỉ vào cái giường được làm bằng mấy mảnh gổ, sau đó nói với Ôn Liêu.
Mặc dù Tiêu Sách không phải là kĩểu quân tử gì, quả thật là cũng có chút ấn tượng tốt với Ôn Liễu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm gì cô gái ở trước mặt này của mình cả.
Anh, tự có nguyên tắc riêng của mình.
“Anh Sách, nhiệt độ ở đây thật sự là quá thấp, anh ở trên giường nhất định sẽ bị cảm, hay là chúng ta mỗi người nằm một bên, thế nào?”
Lúc nhìn thấy Tiêu Sách muốn đỉ ngủ ở giường gỗ, ôn Liễu cảm thấy có chút cảm động, nhưng mà dù sao nhiệt độ ở trên giường quá lạnh, cô ta có chút không nở.
“Hả?”
Tiêu Sách có hơi bất ngờ, anh thật sự không ngờ Ôn Liễu sẽ chủ động mời anh lên giường ngủ. Anh sững sờ nhìn ôn Liếu, có hơi trầm tư.
Nhưng mà Tiêu Sách cũng không có từ chối.