Nhìn thấy khuôn mặt kích động của Thủy Oa, Tiêu Sách thở dài trong lòng.
Lần này, cho dù có khó khăn thế nào, anh cũng phải chữa khỏi bệnh cho bố Thủy Oa, nếu không thì thật sự trong lòng anh sẽ yên tâm.
Tiêu Sách đuổi những người trong nhà đỉ để lại Thủy Oa ở bên cạnh chăm sóc, sau đó ngồi trước mặt bố của Thủy Oa.
Một ngón tay của anh đặt lên mạch đập của ông cụ, một cổ nội khí trong cơ thể thuận theo ngón tay của Tiêu Sách chảy vào trong người ông cụ.
ngươi ong cụ.
Lúc này, nội lực của Tiêu Sách đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc anh rời quân ngũ.
Sau khi nội khí rời khỏi cơ thể Tiêu Sách nhập vào cơ thể của ông cụ, Tiêu Sách có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng trong cơ thể của ông cụ, thậm chí có thể lợi dụng nội khí để tiêu diệt một số tế bào ung thư, vô cùng thần kỳ.
Nhưng mà bệnh của ông già đã đến ung thư giai đoạn cuối, những tế bào ung thư đã lan rộng ra cả cơ thể, nội khí tiêu hao đã đạt đến mức kinh người.
Nếu như là Tiêu Sách của năm đó mới rời khỏi quân đội, sợ rằng còn chưa kiểm tra và tiêu diệt tế bào ung thư, thì nội khí trong cơ thể đã bị tiêu hao sạch rồi.
Ngay cả bây giờ khí vô danh đang tăng cao, cũng khiến cho Tiêu Sách vô cùng chật vật.
Cơ thể bên trong của ông già một lỗ đen, cho dù nội khí trong cơ thể Tiêu Sách xâm nhập vào cơ thể ông già bao nhiêu thì nó cũng sẽ bị tế bào ung thư trong cơ thể ông già nuốt chửng.
“Thì ra chất khí vô danh trong người tôi vẫn còn quá ít…” Tiêu Sách vừa chiến đấu với tế bào ung thư trong cơ thể ông già, vừa thở dài nói.
Vốn dĩ Tiêu Sách cho rằng chất khí vô danh trong cơ thể đã phát triển đủ, cho dù tiến vào hiệp hội khí công bất định cũng sẽ không quá chạm tới đáy.
Nhưng Tiêu Sách không nghĩ rằng ngay cả khi chữa trị cho một bệnh nhân ung thư, khí nội trong cơ thể cũng không đủ dùng, có vẻ như môn khí công vô danh này sẽ còn một chặng đường dài phía trước trong tương lai.
Nhưng lúc này chỉ là Tiêu Sách nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu như bệnh ung thư dễ chữa như vậy, e rằng bệnh ung thư trên thế giới đã được khắc phục từ sớm rồi.
Sinh lão bệnh tử, vẫn là định luật của tự nhiên, bây giờ Tiêu Sách lại muốn dùng nội khí trong co thể mình để trị tế bào ung thư trong cơ thể của ông già, còn là tế bào ung thư đã lan rộng, đương nhiên sẽ rất khó khăn.
Trên trán Tiêu Sách đã đầy mồ hôi, từng giọt chảy dọc theo xuống theo khuôn mặt, ‘tí tách’ rơi xuống đất. Khuôn mặt có Tiêu Sách đã có chút tái nhọt.
Lân này tiêu hao nội lực để chữa trị tê’ bào ung thư trong người ông cụ, so với tiêu hao nội lực của lần trước, không biết là nhiều hơn gấp mấy lần.
Thậm chí, nội khí trong cơ thể của Tiêu Sách đã gần cạn rồi, nếu như tiếp tục truyền nội khí vào vào người ông cụ, sợ rằng Tiêu Sách sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng mà Tiêu SÁch đã xua tan phần lớn tế bào ung thư trong người ông cụ, chỉ còn phần ít ở trong cơ thể, nếu như lúc này Tiêu Sách buông tay ra, tất cả những gì anh vừa làm sẽ trở thành công cốc.
Vì thế, nội khí ở trong người Tiêu Sách đã không còn bao nhiêu nữa rồi, nhưng Tiêu Sách vẫn tiếp tục kiên trì, khuôn mặt của Tiêu Sách cũng đã vàng như nghệ.
Lúc này Thủy Oa đứng ở đằng sau Tiêu Sách, đến cả thở anh ta cũng không dám thở lớn.
Trong mắt của Thủy Oa, mồ hôi trên người Tiêu Sách lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, như thể anh bị vớt lên khỏi mặt nước, giữa tiết trời mùa đông lạnh băng như vậy, mà sương mù không ngừng thoát ra từ người của Tiêu Sách.
Cơ thể của Tiêu Sách đã vô thức phát run, khiến cho Thủy Oa càng khẳng định, Tiêu
Cơ thể của Tiêu Sách đã vô thức phát run, khiến cho Thủy Oa càng khẳng định, Tiêu Sách của lúc này đang trải qua hành hạ đau đớn.
Khoảng thời gian đó Thủy Oa đều im lặng.
Thủy Oa một mặt đương nhiên muốn Tiêu Sách trị khỏi bệnh cho bố mình, khiến cho bố mình chiến thắng bệnh tật. Nhưng mặt còn lại, Thủy Oa cũng không hy vọng người anh em tốt Tiêu Sách của mình vì bố mình mà rơi vào tình huống nguy hiểm.
Trong lòng Thủy Oa đang có hai cực chao đảo qua lại, lần đầu tiên anh ta cảm thấy trong lòng mâu thuẫn như vậy.
Vài phút sau, Thủy Oa nhìn thấy bóng ảnh đang lắc lư qua lại của Tiêu Sách, cuối cùng đưa ra quyết định, đôi mắt có chút đỏ nói với Tiêu Sách: “Đại ca, anh đã cố hết sức rồi, buông tay đi, không cần ép bản thân nữa…”
Đối với lời nói của Thủy Oa, Tiêu Sách không hề nghe thấy.
Ngược lại, Tiêu Sách lúc này đã rơi vào tình trạng nguy hiểm, nội khí trong người anh sắp hết sạch. Toàn bộ cơ thể bên trong trở nên trống rỗng, vô thức trở nên mơ hồ.
“Xong rồi…”
Trong mơ hồ, cuối cùng Tiêu Sách cũng hiểu ra, bởi vì nội khí trong người anh không đủ, nên trước mắt vẫn không chữa khỏi bệnh cho ông già này được.
Ngược lại, những tế bào ung thư mà anh vừa trị khỏi chô ông già sẽ ở nội trong một thời gian ngắn lại lan ra.
“Đáng chết…”
Khuôn mặt Tiêu Sách có chút khó coi, thầm chửi trong lòng.
Nhưng mà Tiêu Sách không bỏ cuộc, bỗng nhiên trong cơ thể anh xuất hiện một màu đỏ thẳm như màu của máu, khiến người khác sợ hãi.
“Có vẻ như tôi chỉ có thể dùng phương pháp bí mật này rồi, tuy rằng sẽ tạo ra tổn thương cực lớn cho cơ thể, nhưng may mắn dùng phương pháp bí mật này có thể chữa khỏi bệnh tình của ông cụ…”
Tiêu Sách lẩm bẩm tự nói, chuẩn bị tự ép nội khí trong cơ thể của bản thân truyền sang cơ thể của ông cụ.