Nhưng hậu thuẫn của băng nhóm Lưu Xà có lớn thế nào cũng không thể ngăn được ý định tiêu diệt băng nhóm Lưu Xà của Tiêu Sách ngày hôm nay.
Dù sao dám động vào anh em của anh, đừng nói là băng nhóm Lưu Xà, cho dù có là băng nhóm Phi Long cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Tiêu Sách.
“Sao, cậu trai, có muốn suy nghĩ một chút không?”
Thấy Tiêu Sách không nói gì, người đàn ông trung niên đứng đầu thản nhiên liếc anh một cái, tưởng rằng anh đã bị mấy câu của ông ta doạ rồi, nên lại càng vênh váo hơn.
ông ta doạ rôỉ, nên ĩạĩ càng vênh váo hơn.
ớ trước mặt thế lực to lớn của băng nhóm Lưu Xà, không đến lượt thằng nhóc này không cúi đầu, nếu như thằng nhóc này chịu gia nhập, vậy thì sau này băng nhóm Lưu Xà sẽ như hổ mọc thêm cánh, băng nhóm Lưu Xà sẽ càng thêm trấn áp những băng nhóm khác.
Người đàn ông trung niên vẫn còn đang chìm đắm vào trong giấc mơ đẹp đẽ, thì bên tai vang lên một giọng nói khinh thường.
“Suy nghĩ ông nội mày…”
Sau đó, người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn thấy trước mắt mình đột nhiên tối đen, rồi cảm giác đau đớn ập đến, sau đó là không còn tri giác gì nữa.
Sau khi đã có được tin tức đại khái về băng nhóm Lưu Xà, cuối cùng Tiêu Sách đã ra tay.
Lần này, một đấm của anh đã đánh ngất tên cầm đầu băng nhóm Lưu Xà( sau đó anh đạp lên cơ thế của người đàn ông trung niên, mạnh mẽ xông vào trong đám thành viên của băng nhóm Lưu Xà.
“Lách cách, lách cách…”
Tiêu Sách không hề khách sáo, lúc anh đạp lên cơ thế của người đàn ông trung niên, đã khiến hai chân của ông ta trực tiếp vỡ nát.
Trong phút choc, hiện trường trở nèn loạn nháo nhào.
Tuy nhiên, lúc này thành viên của băng nhóm Lưu Xà đã tới, không dưới hai mươi người, hơn nữa trong tay còn có vũ khí, ống thép, thậm chí còn có vài người ôm pháo trong người.
Nhưng mà mặt hàng như băng nhóm Lưu Xà đây, cho dù có lại tới thêm một trăm người nữa, vác theo cả tên lửa tới thì Tiêu Sách cũng không hề sợ.
Thậm chí là một mình Thủy Oa cũng có thể xử lý bọn chúng.
Chỉ là Thuỷ Oa do dự quá nhiều.
Còn Tiêu Sách thì không do dự như vậy.
Khi Tiêu Sách xông vào hơn hai mươi thành viên của Lưu Xà thì nghe thấy một trận ‘két két két két’ giống như tiếng đậu nổ, cực kỳ oanh liệt.
Một phút sau, cuối cùng bóng dáng của Tiêu Sách đã hiện ra.
Ngay lúc này hơn hai mươi thành viên của băng nhóm Lưu Xà đã nằm trên mặt đất mà đau khổ than khóc, mổi một người đều nhìn Tiêu Sách với ánh mắt mang theo nét sợ hãi và thù hận.
Người thanh niên trước mắt này quá lợi hại rồi, chỉ nội trong vòng một khoảng thời gian ngắn mà đã đánh gục toàn bộ hơn hai người, hơn nữa bộ phận chân của mổi người bọn họ bị thương hại nghiêm trọng, bởi vì đã bị Tiêu Sách một cước đạp thẳng vào xương, muốn đứng lên một lần nữa e rằng cần dưỡng thương một thời gian…
Ngay khi toàn bộ thành viên băng nhóm Lưu Xà đã mất đi năng lực chiến đấu thì cuối cùng Tiêu Sách đã tiến tới người đàn ông trung niên cầm đầu, anh ngồi xổm người xuống, duỗi ngón tay ra từ từ nâng cằm người đàn ông trung niên lên.
“Thế nào, đây là chiến lực của băng nhóm Lưu Xà các người? Có vẻ như cũng không ra gì…”
“Thằng nhóc, mày đừng có đắc ý, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu như mày cho rằng thế này băng nhóm Lưu Xà bọn tao đã nhận thua, thì mày quá ngây thơ rồi…”
Ánh mắt người đàn ông trung niên lúc này lộ ra sát thí thù địch, sau đó nói với Tiêu Sách.
Vốn dĩ Tiêu Sách muốn trực tiếp tống những người này vào đồn cảnh sát, đâu xuôi đuôi lọt.