Cả người bốn tên đầu trọc xăm đây hình rồng và hổ, cao lớn vạm vỡ, cả người đều tỏa ra hơi thở thổ phỉ.
Còn Tiêu Sách thì lại có thân hình tiêu chuẩn, so với bốn tên đầu trọc cao to kia thì có thể dùng cụm từ “thon gầy” để miêu tả.
Trong mắt của mọi người, đừng nói là một đánh bốn, cho dù một mình Tiêu Sách đánh với một tên cũng rất khó giành được phần thắng.
Bây giờ, Tiêu Sách đã xông thẳng lên, bỗng chốc khiến thôn dân xung quanh dều kinh ngạc.
Mặc dù không biết Tiêu Sách có lai lịch gì, nhưng có thể giúp bọn họ chống lại thành viên của băng nhóm Lưu Xà thì nhất định là người tốt.
Chỉ là, trên mặt của mấy thôn dân này không phải sự vui mừng, mà là ngược lại tỏ vẻ lo lắng.
Đến Thuỷ Oa đứng ở hàng cuối cùng trong đám người cũng đang lo lắng.
Tiêu Sách đắc tội với bốn tên này, đồng nghĩa với việc đắc tội với băng nhóm Lưu Xà, nếu chỉ có một mình Tiêu Sách thì còn đỡ, nhưng nếu vì vậy mà băng nhóm Lưu Xà giận chó đánh mèo sang thôn dân, vậy thì lợi bất cập hại rồi.
Dù sao, Tiêu Sách sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây.
Trong sân, Tiêu Sách ra tay một cách tàn nhẫn.
Anh dùng cách dã man nhất, bạo lực nhất, trực tiếp nhất. Anh đưa bàn tay ra, vào lúc bốn tên đầu trọc kia còn chưa phản ứng kịp, anh trực tiếp in lên mặt bốn tên đó.
Bởi vì lần này Tiêu Sách không muốn gây ra mạng người, nên đã khống chế chút sức lực, nhưng dù là vậy, bốn tên cao to cũng bị một cú đánh của Tiêu Sách đánh cho bay đi, sức lực cực lớn khiến cho co thể của mấy người họ văng xa năm sáu mét, vô cùng thê thảm.
“Ầm…”
Tiếng động rơi xuống đất cực lớn như pháo đạn đang rơi xuống, sức lực khủng khiếp khiến cho bụi trên đất bay tứ tung.
“Phụt…”
Bốn người phun ra màu đỏ và trắng gần như cùng một lúc.
Đỏ là màu của máu, còn trắng là màu của răng, trộn lẫn với cả nước bọt, vô cùng thê thảm.
“Nhóc, nhóc con, mày giỏi lắm, mày dám chống lại băng nhóm Lưu Xà, lần này, đến cả ông trời cũng không cứu được mày, mày cứ đợi đó đi…”
Tên đàn ông đầu tiên hơi sững sờ, sau đó cuối cùng mới phản ứng lại kịp, trên mặt mang theo chút sợ hãi mà nhìn Tiêu Sách một cái, cơ thể không ngừng lùi về sau, nhưng lại không cam lòng rời đi như vậy, chỉ đành để lại câu nói đó.
“Cút, đừng để tao nhìn thấy bọn mày nữa, nếu không thì sẽ không đơn giản như bây giờ đâu…”
Khoé môi Tiêu Sách nở nụ cười như có như không, sau đó nói với bốn tên đàn ông đâu trọc cao to.
Bốn tên đàn ông đầu trọc cao to nghe thấy lời của Tiêu Sách thì có hơi tức giận, nhưng tình hình bây giờ đã khác, huống chi bốn người bọn họ đêu không phải là đối thủ của
Bốn tên đàn ông đầu trọc cao to nghe thấy lời của Tiêu Sách thì có hoi tức giận, nhưng tình hình bây giờ đã khác, huống chi bốn người bọn họ đêu không phải là đối thủ của Tiêu Sách, chỉ đành nhìn Tiêu Sách một cách căm hận, sau đó vừa lăn vừa bò đứng dậy, rất nhanh đã biến mất.
Sau khi bốn tên đàn ông đầu trọc cao kia biến mất, nơi này chìm vào trong sự im lặng chết chóc.
Các thôn dân đứng ở một bên dều dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Tiêu Sách, giống như anh vừa gây ra chuyện gì động trời vậy.
Cuối cùng, một thôn dân hơi già đi ra từ đám người, lo lắng nói với Tiêu Sách: “Cậu trai trẻ, đám người này là băng nhóm Lưu Xà đó, hôm nay cậu đánh thành viên của bọn họ, có lẽ rất nhanh thôi những thành viên khác của băng nhóm Lưu Xà sẽ tìm đến đây, cậu mau chóng đưa cô bé này đi đi, nếu không sợ là hai người sẽ không phải là đối thủ của băng nhóm Lưu Xà đâu…”
Những thôn dân khác mau chóng gật gật đầu, tỏ ý Tiêu Sách mau đưa ôn Liễu rời khỏi nơi này đi.
Tiêu Sách từ chối khéo ý tốt của ông cụ, sau đó dẫn theo ôn Liễu đi đến trước mặt Thuỷ Oa.
Vừa nãy, nếu không phải vì Tiêu Sách muốn dẫn dụ thêm nhiều người của băng nhóm Lưu Xà ra, muốn khiến cho băng nhóm này tan rã, có lẽ chân của bốn tên đàn ông đầu trọc cao to này đã bị một cú của Tiêu Sách đá gãy rồi.
“Đội trưởng, anh mau đi đi, cho dù bản lĩnh của anh có tốt thế nào thì sợ là cũng không phải là đối thủ của nhiều người trong băng nhóm Lưu Xà như vậy, huống chi trong tay của băng nhóm Lưu Xà còn có pháo.”
Cuối cùng Thuỷ Oa cũng hoàn hồn, hơi lo lắng nhìn ôn Liễu và Tiêu Sách, sau đó dặn dò.