Rất nhanh, hai người đã đến một ngõ nhỏ, vào một quán bán cháo hải sản không lớn lắm.
Tiêu Sách tìm Ngụy Nam Diễm cả một ngày, giờ anh cũng đói, lập tức anh và Mân Nhi ăn lấy ăn để vừa ăn dò hỏi gia cảnh nhà cô ấy.
Nghe giọng Mân Nhi là anh biết, bố mẹ cô ấy không phải người ở Giang Lăng mà sinh sống ở một nơi rất xa, về cơ bản thì sẽ không quản lý cô ấy.
Tính cả tuổi mụ thì cô ấy đã tròn 18 tuổi, vì vậy cô ấy nhấn mạnh một lần nữa rằng mình không còn là trẻ vị thành niên.
Còn về việc cô ấy làm gì, sao lại không đi học, Mân Nhi không muốn nói, mà chỉ cười lấy lệ. Tiêu Sách cũng không tính là thân quen với cô ấy, vì vậy anh cũng không gặng hỏi.
Rất nhanh, hai người họ đã ăn hết sạch một nồi cháo hải sản lớn.
Mân Nhi dựa lưng vào ghế, vỗ vỗ cái bụng hơi nhô ra của mình, mỉm cười nhìn Tiêu Sách nói: “Anh Sách, cảm ơn anh, đây là bữa ngon nhất em được ăn gần đây! Lâu lắm rồi mới được ăn một cách vui vẻ như vậy, anh nhất định là định mệnh của Mẫn Nhi, là người đến cứu Mân Nhi!”.
“Cái gì mà loạn hết cả lên vậy! Em uống say rồi đúng không? Biết thể đã không đồng ý cho em uống rượu, một hớp cũng không được!”
Tiêu Sách vỗ vỗ sau gáy Mân Nhi nói, đối với cô bé này, anh cũng có chút không nỡ, còn nhỏ mà đã hút thuốc, uống rượu rồi, quả là ra dáng của một cô gái trẻ.
Lại nghĩ đến bố mẹ cũng chẳng quan tâm cô ấy, Tiêu Sách cũng thôi, không trách móc cô ấy nữa.
Mân Nhi đỏ mặt, nói: “Anh Sách, người ta chỉ uống có một xíu bia thôi, sao có thể say được! Em nói nghiêm túc đấy, dù sao thì nói anh cũng không hiểu đầu, hì hì.”
Tiêu Sách quả thực không hiểu, anh nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm, để tôi đưa em về, xe em đâu?”
A
“Không cần! Vẫn còn sớm mà, em vẫn muốn nói chuyện với anh Sách” Mân Nhi ngay lập tức lắc đầu, ôm lấy cánh tay Tiêu Sách mà nũng nịu, không muốn đi.
Tiêu Sách lườm cô ấy một cái, lại nghĩ cô ấy về nhà lại phải đối mặt với căn nhà vắng vẻ kia, anh mềm lòng nói: “Thế thì trước 11 giờ tôi phải về nhà, tôi còn có việc bận”.
Mân Nhi nghe vậy, lập tức ra sức gật đầu.
Cô ấy cười nói: “Anh Sách, em thấy hình như chuyện tình cảm của anh không được tốt lắm, có phải gặp vấn đề gì rồi không? Nói đi, có lẽ là em giúp anh được.”
Tiêu Sách nghe thế thì trong lòng trầm xuống, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại dì Hàn, làm thế nào mới vui vẻ trở lại đây.
Có lẽ là muốn nói ra, vì vậy Tiêu Sách không giấu diếm Mân Nhi, cứ thế kể cô ấy nghe chuyện mình đang tìm dì Hàn và tất cả manh mối đã bị cắt đứt.
Mân Nhi im lặng nghe Tiêu Sách nói, đợi anh nói xong, chợt cười, nói, “Anh Sách, dì Hàn mà anh nói, anh thích cô ấy đúng không?”
Tiêu Sách gật đầu, không chút giấu diếm.
Mắt Mân Nhi đảo một vòng, cô ấy nói: “Thực ra, theo em thấy thì, anh Sách vốn không cần phải đi tìm cô ấy, vì có tìm được cũng vô dụng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!