Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía Trần Nghiên, trong mẳt đều là sự mơ hồ.
“Anh Sách, ý anh là…”
Phương Bác và cố Minh ấêu là người thông minh, bây giờ nghe Tiêu Sách ra hiệu thì đã hiếu được ý mà Tiêu Sách muốn nói.
“Không sai, các cậu đã hiểu rõ rồi đó. Nhớ lấy, nếu các cậu không có đủ năng lực để bảo vệ tài sản của mình thì đó là một tội lỗi.” Tiêu Sách có chút vui vẻ nhìn hai người bọn họ.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang làm chứ?”
Mặc dù Cố Minh đã hiểu rõ được mọi chuyện nhưng cậu ấy không hiểu vì sao bây giờ Tiêu Sách lạl nói những chuyện này với cậu ấy. Suy cho cùng thì những việc này cách bọn họ quá xa.
Ngay cả khi gia tộc của Cố Minh đang ở thời kì đỉnh cao thì cũng chỉ bằng 1 % tài sản của nhà họ Lâm. Trong mắt của nhà họ Lâm lúc này, bọn họ chẳng qua là giống như sự tồn tại của con kiến, tuyệt nhiên sẽ không thể gây phiền não cho nhà họ Lâm được.
Cho dù công ty Sách Bác đã chuyển biến tốt hơn so với trước đây.
Nhưng đối với con quái vật khổng lồ như nhà họ Lâm này thì công ty Sách Bác chỉ là một thứ bé nhỏ.
Nhìn thấy trong mắt cố Minh có chút nghi hoặc, Tiêu Sách nghiêm túc nhìn hai người bọn nói: “Đây chính là chuyện hôm nay tôi muốn nói VỚI các cậu.”
“Liên quan đến bộ lạc Địch Duy, chúng ta không chỉ bán dép lê số lượng lớn sang Châu Phi mà quan trọng nhất chính là chúng ta phải thành lập thế lực của riêng mình tại Châu Phi, như vậy mới có thể đảm bảo được sự giàu có của chúng ta…”
Nhìn thấy trong mát của Cố Minh và Phương Bác có chút ngạc nhiên, Tiêu Sách chỉ cười nhạt rồi nói: “Trong tương lai, con đường của chúng ta là sao trời biển rộng, mục tiêu của chúng ta không có giới hạn, ngay cả nhà họ Lâm cũng chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi…”
Khi Tiêu Sách nói ra những lời này, Cố Minh và Phương Bác đêu ngây người ra. Lần này, Tiêu Sách chỉ lắc đầu cười nhẹ.
Có lẽ Cố Minh và Phương Bác cho rằng giờ phút này Tiêu Sách nói những lời này là quá khoa trương, bước đi có phần lớn và mục tiêu có phần quá xa vời.
Nhưng chỉ có Tiêu Sách biết, kẻ thù của bọn họ trong tương lai sẽ đáng sợ nhiều đến mức nào.
Mà đúng lúc Tiêu Sách cùng tên yêu nghiệt của nhà họ Tô là kẻ thù không đội trời chung.
Anh lại không quên được, Thủy Oa và Hổ Tử đều là bị Lý Như Yêu hãm hại, anh làm sao buông bỏ được hận thù chồng chất của anh em mình.
Cho nên anh nhất định phải tiêu diệt thủ đô nhà họ Tô.
Tất nhiên, ngoài nhà họ Tô ra còn có nhà họ Hàn thân bí nữa.
Cho đến bây giờ, Tiêu Sách cũng không biết được gia tộc của Hàn Vân Tịch ở đâu, thậm chí cũng không biết được gì về việc xảy ra ở nước M.
Ngay cả cô chủ của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng như Lâm Bán Thanh cũng đă dùng hết năng lực của gia tộc, nhưng đến nay vẫn không điều tra được tình hình của nhà họ Hàn ở nước M.
Có thể thấy rằng tầng lớp của nhà họ Hàn tại nước M ở vị trí cao như thế nào.
Trong phút chốc ba người bọn họ ấêu rơi vào trầm tư, gió ngoài cửa số thổi mạnh cùng với tâm tư của ba người khiến cho căn phòng nhỏ hẹp trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Rất lâu sau đó.
Cố Minh và Phương Bác cuối cùng cũng có phản ứng.
“Anh Sách, lời anh nói đêu là thật sao?” Lúc này, Cố Minh lắp bắp nói với Tiêu Sách cùng một chút chấn động.
“Chúng ta thật sự có thể đạt đến cấp bậc này sao? Cả đời Phương Bác em còn chưa từng nghĩ đến cấp bậc đó…” Phương Bác cố nuốt nước bọt xuống rồi run rẩy nói.
Bây giờ nhìn phản ứng của hai người Cố Minh và Phương Bác, Tiêu Sách chỉ khẽ gật đầu.
Anh biết tầm nhìn của Cố Minh và Phương Bác không phải là quá nhỏ mà là lời của anh nói ra thật sự vượt quá xa mong đợi của Cố Minh và Phương Bác.
Đối với người bình thường mà nói, nhà họ Lâm tại thành phố Giang Lăng chính là ông trời, còn anh chỉ xem nhà họ Lâm như một mục tiêu nhỏ bé nên Cố Minh và Phương Bác có chút sững sờ.
Hai người cần có một quá trình để thích ứng.
Quả nhiên, sau khi trầm tư suy nghĩ,
Phương Bác nghiêm túc nói với Tiêu Sách: “Anh Sách, anh yên tâm, bất luận anh muốn làm gì, cái mạng Phương Bác này của em đêu là của anh…”
“Đúng vậy, hôm nay anh Sách có thể nói những lời này với tôi tức là đã coi trọng Cố Minh tôi, nếu anh không ghét bỏ tôi thì thời gian sau này tôi sẽ cùng anh chinh phục sao trời biển rộng…”
Cố Minh đứng bên cạnh Phương Bác cung tỏ thái độ như vậy.
Cố Minh biết rằng nếu như không gặp được Tiêu Sách thì cậu ấy vẫn còn là một công nhân rửa xe tầm thường ở trong tiệm sửa xe, có lẽ cả quãng đời còn lại sẽ phải sống trong sự tuyệt vọng chán nản. Chính Tiêu Sách đã cho cậu ấy cơ hội để cậu ấy có thể đứng lên làm lại cuộc đời.
“Tốt lắm, hai người để tâm đến chuyện này là tốt rồi. Sau này, chuyện của công ty Sách Bác sẽ giao cho hai người xử lý, còn việc làm như thế nào thì không cần hỏi ý kiến của tôi…”
Tiêu Sách chỉ mới quyết định phương hướng chung của công ty, chi tiết thực hiện cụ thể như thế nào thì đêu giao lại cho hai người Cố Minh và Phương Bác đi làm.
Ngay cả một ngàn hai trăm vạn mà Tiêu Sách đã thắng được từ trong tay của đám
Ngay cả một ngàn hai trăm vạn mà Tiêu Sách đã thắng được từ trong tay của đám người Từ Thụy ở khách sạn Fila, toàn bộ đêu giao lại cho Phưong Bác và Cố Minh, để hai người dùng số tiền này làm vốn vận hành công ty Sách Bác.
Hành vi vung tay này của Tiêu Sách càng làm cho trong lòng Cố Minh và Phương Bác cảm kích không ngớt.
Một ngàn hai trăm vạn là một khoản tiền lớn nhưng Tiêu Sách lại không do dự gì cả, không hề lo lắng bọn họ bỏ vào túi làm của riêng, sự tin tưởng này đã làm hai người cảm thấy được tín nhiệm vô cùng, trong lòng cảm động không thôi.
Cả một buổi sáng, Tiêu Sách cùng Phương Bác và Cố Minh thảo luận nghiêm túc về kế hoạch phát triển lâu dài của công ty Sách Bác, suy nghĩ của Tiêu Sách càng làm cho Cố Minh và Phương Bác khâm phục.
Công ty Sách Bác bây giờ chỉ là cái vỏ, tuy là hợp tác với nhà họ Lâm nhưng vẫn chưa có nền tảng. Muốn phát triển trong thời gian ngắn thì không chỉ hợp tác riêng với nhà họ Lâm mà còn phải có những hoạt động kinh doanh của riêng mình.
Mục tiêu trước mắt của ba người là phải cùng Châu Phi mua bán thương mại. Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng ban đầu, còn phải từ từ mở rộng thị trường ở Châu Phi, đưa hàng hóa ở bên này sang bên đó.
Sau khi ba người quyết định kế hoạch phát triển thì Cố Minh và Phương Bác vội vàng quay về phòng làm việc, tiếp tục đi làm chuyện của công ty Sách Bác.
Sau khi công ty Sách Bác và nhà họ Lâm hợp tác thì đã có thời cơ phát triển nhanh chóng, nhưng công ty Sách Bác vốn dĩ không có nhiều nhân tài, điều này khiến cho hai ngày nay Cố Minh và Phương Bác luôn bận rộn mở rộng quy mô cho công ty Sách Bác, điên cuồng tuyển dụng từ các công ty
quay về phòng làm việc, tiếp tục đi làm chuyện của công ty Sách Bác.
Sau khi công ty Sách Bác và nhà họ Lâm hợp tác thì đã có thời cơ phát triển nhanh chóng, nhưng công ty Sách Bác vốn dĩ không có nhiều nhân tài, điều này khiến cho hai ngày nay Cố Minh và Phương Bác luôn bận rộn mở rộng quy mô cho công ty Sách Bác, điên cuồng tuyển dụng từ các công ty khác nhau.
Nhìn dáng vẻ vội vã của hai người, Tiêu Sách gật đầu mỉm cười.
Có hai người Cố Minh và Phương Bác phụ trách, anh cũng có thể yên tâm giao việc của công ty cho hai người đi làm, còn anh thì có thể rảnh rổi đi tìm hai đồng đội cũ.
Suy nghĩ đến việc Thủy Oa và Hổ Tử bị Lý Như Yêu hãm hại, trên mặt của Tiêu Sách lập tức tỏ ra khí lạnh, giống như có ý định giết người.
“Nhà họ Tô chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, yên tâm, chỉ cần Tiêu Sách tôi còn ở đây thì nhất định sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu…”
Tâm mắt của Tiêu Sách nhìn ra xa, cả người tràn đầy ý định muốn giết người.
Cho đến mười phút sau, sát khí trên người Tiêu Sách mới từ từ tiêu tan, dần dần khôi phục lại bình thường.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Sách reo lên.
“Ôn Liễu?”
Tiêu Sách có chút bất ngờ.