Đầu tiên ánh mắt của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, sau đó là mê man, sau đó nữa là khiếp sợ và cuối cùng là kinh hãi.
Cô cố sức muốn đẩy Tiêu Sách ra, nhưng cô làm sao chống lại được sức mạnh của Tiêu Sách, cô muốn mở miệng nói, muốn hét lên, nhưng Tiêu Sách đã ngậm chặt lấy môi cô, hung hăng cắn mút.
Nếu lúc này Tiêu Sách tỉnh táo thì anh sẽ cảm nhận được Thiên Diệp lúc này không giống lắm với bình thường.
Chỉ đáng tiếc rằng lúc này đầu óc Tiêu Sách đã hoàn toàn mù mịt rồi, trong đầu anh giờ chỉ toàn dục vọng cuồng nhiệt không cách nào đè nén được, sự chống lại của người phụ nữ dưới thân càng làm anh trở nên kích thích hơn.
Cao Cẩn Băng trợn tròn mắt ra sức giãy dụa, lại càng khiến phản ứng của Tiêu Sách thêm thô bạo hơn, anh như muốn phát điên.
Đặc biệt là cô có thể cảm nhận được mình và Tiêu Sách hiện giờ đã giống như hai hòa làm một, hai cơ thể nóng rực không ngừng ma sát với nhau.
Điên rồi!
Cao Cẩn Băng điên rồi, cô cảm tưởng như chính mình đang nằm mơ.
Nhất định là khoảng thời gian này cô quá chuyên tâm nghiên cứu, đã mấy ngày trời không ra khỏi phòng thí nghiệm, không chợp mắt ngủ một giấc, tận hôm nay mới không chịu được thêm nữa mà đi nghỉ ngơi một lát, còn chưa kịp tới phòng nghỉ đã ngủ thiếp đi trên ghê’ sô pha ở phòng làm việc, mà bây giờ, nhất định là cô đang mơ.
Vê phần tại sao lại mơ ra giấc mơ ướt át thế này, Cao cẩn Băng cũng tự an ủi chính mình, đó là dù sao thì cô cũng là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, làm người thì nhất định sẽ có dục vọng, nhất định cũng sẽ ảo tưởng…
Mà cô, cũng là phụ nữ, không phải thần tiên.
Vê phần tại sao đối tượng trong giấc mo ướt át thế này lại là Tiêu Sách thì có lẽ bởi người đàn ông duy nhất gần gũi với cô lâu nay, chỉ có mình Tiêu Sách.
Nhất định là như vậy!
Cao Cẩn Băng mệt quá rồi, cô hoàn toàn hồ đồ, vậy mà lại đi tin rằng mình đang nằm mơ!
Cô từ bỏ không phản kháng lại nữa, bởi vì vốn dĩ có phản kháng cũng không nổi, huống chi giờ cô còn đang cho rằng mình đang nằm mơ, vậy thì cứ để kệ đi…
“A!1
Cao Cẩn Băng lại không nhịn được nữa, cô lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Từng giọt đỏ thẫm rơi xuống ghế sô pha.
Ngay lập tức, Cao cẩn Băng bị đau đến tỉnh lại.
Đây không phải là mơ, bởi vì nếu cô đang mơ thì sẽ không đau như thế này, ánh mắt cô lập tức lại hiện lên toa sợ hãi, muốn vùng vẫy thoát ra…
Nhưng rất nhanh, nổi khiếp sợ và vùng vẫy của cô dần biến mất theo từng đợt ra vào điên loạn của Tiêu Sách, cô thấy mình giống như một chiếc thuyền con giữa biển khơi bao la, chỉ có thể tùy theo tiết tấu của Tiêu Sách mà trôi nổi…
Cho đến khi, hết lần này tới lần khác đạt tới khoái cảm.
Mà Tiêu Sách, lại không hề biết người phụ nữ bên dưới mình không phải Thiên Diệp, mà chính là Cao cẩn Băng thật sự, cho nên mỗi động tác anh làm ra đều không hề có một chút tiếc thương nào.
Dù sao, anh và Thiên Diệp cũng không phải lần đâu tiên nữa rồi.
Đôi mắt anh đỏ hồng, ngắm nhìn “Thiên Diệp” đang hổn hển dưới thân, mỗi một tấc da thịt hiện giờ của người phụ nữ đối với đàn ông mà nói dều là cám dỗ chết người.
Da thịt cô trơn nhẵn, phảng phất một mùi thơm say lòng.
Điều khiến anh hưng phấn nhất chính là gương mặt giống Cao cẩn Băng của Thiên Diệp, càng khiến khoái cảm trong anh bùng lên, toàn thân cũng vì thế mà trở nên mãnh liệt.
Đưa đẩy cuồng si triền miên không dứt, cứ như vậy mà trôi qua hơn một giờ đồng hồ.
Lúc này bên trong cơ thể của Tiêu Sách, luồng nội khí cuộn trào không yên kia, cuối cùng cũng bình ổn trở lại.
Mà Cao Cẩn Băng cũng đã thiếp đi vì quá mệt mỏi.
Nhìn ‘Thiên Diệp1’ co ro ở một góc sô pha, trên gưong mặt Tiêu Sách lại hiện lên một chút yêu thưong.
Anh nhẹ nhàng mang áo của mình đắp lên người cô, sau đó bế “Thiên Diệp” về phòng nghỉ.
Vê phần tại sao hôm nay thể lực của Thiên Diệp lại yếu như vậy, chưa gì cô đã ngủ lỉ bì, Tiêu Sách cũng không nghĩ nhiều.
Có thể là do hôm nay Thiên Diệp quá lo lắng cho an nguy của anh nên mới lao tâm khổ tứ, sau rồi cô lại ngủ quên ở phòng làm việc của Cao cẩn Băng, cho nên mới xảy ra chuyện này.
“Nhưng mà, hôm nay Thiên Diệp, thực sự có chút không giống bình thường…”
chút không giống bình thường…”
Trên gương mặt Tiêu Sách lộ ra một tia gian tà, anh nhìn “Thiên Diệp” đang nằm trên giường kia, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười xấu xa.
Nếu không phải hôm nay anh nhìn thấy Thiên Diệp ngủ mê man trên ghế thì có lẽ anh còn muốn làm thêm ba trăm hiệp nữa với cô… Dù sao, cảm giác mà Thiên Diệp vừa mang lại cho anh cũng quá tuyệt vời rồi…
Cả đêm, Tiêu Sách nằm ôm chặt Thiên Diệp trong vòng tay, cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô trằn trọc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
Một đêm không nói gì với nhau.
Sáng hôm sau lúc ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, Tiêu Sách mới từ từ tỉnh lại.
Nghĩ lại hôm qua một mình giết chết hơn hai mươi tên sát thủ, Tiêu Sách cũng hơi cảm thấy đáng sợ.
Anh vốn cho là nhờ vào sức mạnh cắn nuốt mới có được nội khí tăng lên không giới hạn, tu luyện tới mức độ cao chưa từng có từ trước tới nay.
Đáng tiếc, dòng suy nghĩ của Tiêu Sách sụp đổ rồi.
Loại năng lực cắn nuốt kia mặc dù có thể tăng trưởng nội khí trong thời gian cực đoan nhưng cũng sẽ gây ra tác dụng phụ đáng kể, về phần có bao nhiêu tác dụng phụ thì trước mắt Tiêu Sách vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải được.
Có điều tôi qua may mà tìm được Thiên Diệp, có thể nhờ cách giao hợp âm dương mới giải quyết được hoàn cảnh khó khăn kia.
Bằng không, Tiêu Sách cũng không biết phải làm sao mới có thể giải quyết được tác dụng phụ sau khi cắn nuốt kia nữa.
Mãi đến lúc nghĩtới chuyện này, Tiêu sách mới phát hiện ra Thiên Diệp không còn ở trên giường nữa, điều này nhất thời khiến Tiêu Sách hơi xấu hổ.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, có người gọi điện đến…
Người gọi tới, chính là Thiên Diệp…
Tiêu Sách cầm điện thoại lên, ngay lập tức ấn nút nhận nghe.
“Tiêu Sách, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi? Anh đang ở đâu? Tôi đợi anh cả đêm ngoài công xưởng bỏ hoang đó!” Đâu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói nóng nảy của Thiên Diệp.
“Hả?”