Phản ứng của anh ta đã đủ nhanh rồi, nhưng thật tiếc, cánh tay anh ta không thể nâng lên!
Vài giây sau, Lý Căn Giang cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể giống như mất kiểm soát, ý thức nhanh chóng mất đi, tan ra, không làm cách nào ngưng tụ lại được nữa.
Từ đó, chết rồi.
Thậm chí đến lúc chết, Lý Căn Giang cũng không thể lý giải nổi rốt cuộc là ai giết anh ta, làm cách nào để giết chết anh ta.
Có điều, anh ta chẳng còn cơ hội mà hỏi mà chứng thực nữa, thân thể anh ta ngã nhào xuống mặt đất, toàn thân ngoại trừ lỗ máu đỏ thẫm giữa mi tâm kia ra thì không còn bất kỳ vết thương nào khác.
Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, thu lại cây kim trong tay mình, cây kim dài khoảng ba mét.
Phần đầu của cây kim thép có một giọt máu rỏ xuống.
Anh không làm lỡthời gian, lập tức dùng cây kim đâm nát bàn tay mình, rồi đặt tay lên thân thể Lý Căn Giang, khoảng chừng mười giây sau, toàn bộ cơ thể Lý Căn Giang đều biến mất không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mà từ lúc phát hiện ra Lý Căn Giang, đến khi tiếp cận gần anh ta, thẳng tay giết chết, sau đó lại dùng đại thực bào cường mạnh để hủy thi diệt tích, toàn bộ quá trình chỉ diên
Mà từ lúc phát hiện ra Lý Căn Giang, đến khi tiếp cận gần anh ta, thẳng tay giết chết, sau đó lại dùng đại thực bào cường mạnh để hủy thi diệt tích, toàn bộ quá trình chỉ diển ra trong lòng hai mươi giây!
Bên trong cơ thể Tiêu Sách, nội khí tăng vụt!
Hồi trước bởi vì giúp Thiên Diệp đột phá Tiên Thiên Công mà nội khí của Tiêu Sách bị tiêu hao nhiều, hiện giờ không chỉ bổ sung hoàn chỉnh mà còn tăng lên đáng kể.
Tựa hồ như Lý Căn Giang đã giúp anh hấp thụ được nội khí, nhiều hơn hẳn so với hai tên sát thủ Hắc Bang trước đó.
“Chẳng lẽ, người có thực lực càng mạnh, sau khi bị đại thực vào cắn nuốt sẽ chuyển hóa thành nội khí cường mạnh sao?” Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, tiếp theo anh sẽ có cơ hội đi chứng minh.
Anh không dừng lại mà tiếp tục đi tìm một tên sát thủ Hắc Bang khác, thậm chí trong bóng tối, động tác của anh còn lỉnh hoạt và uyển chuyển hơn loài báo.
Lúc này có bao nhiêu sát thủ Hắc Bang đã tiến vào bên trong tòa công xưởng bỏ hoang, Tiêu Sách không biết, e là cũng chẳng có ai biết được.
Nhưng theo phỏng đoán của Tiêu Sách thì ít nhất cũng phải hon hai mươi tên!
Hai mưoi tên nghe thì thấy không ít, nhưng đối với tòa công xưởng bổ hoang rộng lớn này mà nói thì rõ ràng là rất ít, dù sao thì vào thời kỳ hưng thịnh, nhà máy này cũng có tới hon mấy ngàn công nhân làm việc ở đây cơ mà.
Dường như tất cả các sát thủ đêu chung một vẻ điên cuồng lùng sục hòng tìm ra Cao Cẩn Băng, bọn họ dều tự tin rằng chỉ cần là người đầu tiên tìm ra Cao cẩn Băng là sẽ có thể giết chết được cô ấy, đến lúc đó bọn họ sẽ được thừa hưởng số tiền công kếch xù đủ sống xa hoa cả đời.
Đối với mỗi sát thủ, mục tiêu chỉ là Cao cẩn Băng và vệ sĩ của cô, nhưng đối thủ cạnh tranh cũng rất nhiều.
Còn đối với Tiêu Sách thì tất cả đêu là địch, chỉ cần đụng phải là giết!
Mặc dù công xưởng bỏ hoang rất rộng lớn nhưng Tiêu Sách cũng rẩ nhanh đã đụng phải tên sát thủ thứ hai, dù sao có được nội khí rồi thì ngũ quan của anh cũng siêu việt hơn hẳn người bình thường.
Một tiếng động cực kỳ khe cung đủ để Tiêu Sách lần ra dấu vết của đối phương.
Tên sát thủ Hắc Bang lần này là một người đàn ông béo lùn da ngăm, nhìn giống người nước Hoa, cũng giống người của một nước Đông Nam Á nào đó.
Có điều đối với Tiêu Sách mà nói cũng chẳng vấn đề gì…
Anh giống như ma quỷ di chuyển tới gần tên đó, sau đó lại dùng cây kim thép dài ba mét, trước khi đối phương kịp thời phản ứng, anh đã lập tức xiên kim vào não người kia, lập tức gây chết người.
Mười mấy giây sau, tất cả lại hoàn toàn tan biến như chưa từng có gì xảy ra, Tiêu Sách lại hòa vào bóng tối, tiếp tục công cuộc săn con mồi.
Một tên, hai tên.
Ba tên, bốn tên.
Chín tên, mười tên!
Tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn chìm trong bóng tối, dường như đã biến thành một cái cối xay thịt, còn Tiêu Sách trở thành một lưỡi dao bầu sắc bén, anh đi đến đâu, chết chóc xảy ra ở đó.
Vậy mà cả tòa công xưởng bỏ hoang, trước sau vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Những tên sát thủ Hắc Bang chết trong tay Tiêu Sách kia không hề phát ra tiếng hét thảm thiết đáng sợ nào, toàn bộ đều là im hơi lặng tiếng ngã xuống, sau đó tan biến.
Thật ra thực lực của những tên sát thủ Hắc Bang đó đêu không hề tầm thường chút nào, thậm chí cũng đã đạt tới trình độ bạch kim.
Nếu chỉ là ám sát thì cho dù là những ông chủ trong giới kinh doanh như Vưu Chính hay Lâm Vân đêu có cơ hội ám sát thành công, mỗi người bọn họ đều là những nhân vật nguy hiểm.
vật nguy hiếm.
Nhưng rất tiếc, người mà bọn họ đụng phải lại là Tiêu Sách, bọn họ tiến vào chiến trường săn bất của anh, vậy thì chỉ đành trở thành con mồi của anh mà thôi.
Mà càng lúc anh lại càng tùy ý giết chóc những tên sát thủ Hắc Bang kia, Tiêu Sách lại càng cảm thấy nội khí trong người mình tăng mạnh, nồng nặc hon, càng lúc càng hừng hực và nóng bỏng.
Lúc này nội khí đả tăng lên gấp mấy Tân so với ban đầu!
Tiêu Sách cảm thấy nội khí nóng hối đang chuyến động, dường như muốn thiêu đốt cả cơ thế anh.