Nhưng chuyện tiếp theo anh muốn làm hơi có gì đó không thể tưởng tượng nổi, nếu
Nhưng chuyện tiếp theo anh muốn làm hơi có gì đó không thể tưởng tượng nổi, nếu không muốn nói là ác độc, Tiêu Sách tuyệt đối không muốn để Thiên Diệp nhìn thấy, nhất định phải để cô ta rời khỏi đây trước.
Cho nên anh vẫn một mực lắc đầu, đồng thời nắm lấy bả vai Thiên Diệp, nói: ‘Thiên Diệp, cô nghe tôi nói, hiện giờ cô chủ đang một mình ở công ty, không có sự bảo vệ của cô, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên giờ cô không cần ở lại đây giúp tôi mà phải về bảo vệ cô chủ trước!”
Tiêu Sách biết rõ, người mà Thiên Diệp quan tâm nhất chính là Cao cẩn Băng.
Cho nên cớ duy nhất có thể khiến Thiên Diệp rời khỏi đây chính là sự an nguy của Cao Cẩn Băng.
Quả nhiên sau khi nghe Tiêu Sách nhắc tới Cao Cẩn Băng, trên gương mặt Thiên Diệp lập tức thoáng hiện lên vẻ lo lâng, rõ ràng là cô ta đang do dự, cô ta cắn môi đắn đo, bộ dạng rất là sốt ruột.
Điều này càng khiến Tiêu Sách cảm động hơn.
Bởi vì anh biết rõ, sự an nguy của Cao cẩn Băng tuyệt đối đứng trước nhất trong lòng Thiên Diệp, không một thứ gì khác có thể sánh bằng.
Mà bây giờ, Thiên Diệp đã do dự, chứng tỏ rằng trong lòng cô ta, Tiêu Sách đã càng ngày càng trở nên quan trọng rồi.
Có lẽ chưa quan trọng bằng Cao cấn Băng nhưng cũng đã sớm vượt qua được những thứ khác.
Anh không nhịn được mà nâng khuôn mặt của Thiên Diệp lên nhìn, sau đó lại đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì gương mặt cô ta lúc này giống y hệt gương mặt của Cao cẩn Băng.
Điều này khiến Tiêu Sách có cảm giác giống như anh đang nâng khuôn mặt của Cao Cẩn Băng lên vậy.
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, rồi lại mở miệng nói: “Cô phải tin tôi, tôi có thể tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn nhiều người có thể uy hiếp đến cô chủ ởthành phố Giang Lăng này nữa, đến lúc đó cô có thể thoải mái hơn chút rồi, chúng ta cũna sẽ có thêm nhiều thời aian bên canh
Nhưng mà anh cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ đó, rồi lại mở miệng nói: “Cô phải tin tôi, tôi có thể tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây, qua ngày hôm nay sẽ không còn nhiều người có thể uy hiếp đến cô chủ ởthành phố Giang Lăng này nữa, đến lúc đó cô có thể thoải mái hơn chút rồi, chúng ta cũng sẽ có thêm nhiều thời gian bên cạnh nhau”
“Ai muốn ở cùng anh chứ…”
Thiên Diệp quay mặt đi, ngại ngùng nói, bộ dạng đó của cô ta khiến Tiêu Sách nhất thời ngưa ngứa trong lòng, anh không nhịn được cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của Thiên Diệp.
Thiên Diệp bị anh giư chặt, nhất thời cơ thể cô mềm nhũn ra, nhào vào lồng ngực anh.
Khoảng mười mấy phút sau, Tiêu Sách mới cảm giác eo mình bị Thiên Diệp hung hăng nhéo một cái, Thiên Diệp đẩy anh ra, gương mặt cô đỏ hồng lên hung dữ nhìn Tiêu Sách.
“Đồ lưu manh! Bây giờ gương mặt này của tôi… là bộ dạng của chị đây! Không cho phép gần gũi!”
phép gần gui!”
Nói xong, mặt Thiên Diệp đã đỏ tới tận dưới cổ rồi!
Tiêu Sách cười ngốc một tiếng, không dám tiếp nhận cái chủ đề nói chuyện này, thế là anh nói: “Cô nhanh quay về đi, yên tâm, tôi đảm bảo tối nay muộn một chút tôi sẽ về, tắm sạch sẽ đợi tôi!”
‘Hừ!’
Nghe thấy lời lưu manh của Tiêu Sách, Thiên Diệp lại trợn trừng mắt nhìn anh.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nhíu mày: “Tôi rời đi bằng cách nào? Nếu ra đường lớn thì chỉ e sẽ có nhiều sát thủ, nếu bơi qua sông, nếu có sát thủ ở bờ bên kia nhìn thấy tôi, vậy thì tôi sẽ…”
Tiêu Sách nghe xong bèn cười nhàn nhạt, nói: “Công xưởng có một đường ống dẫn nước thải, xả trực tiếp sang bờ bên kia sông, sớm đã bỏ hoang mười mấy năm nay, rất ít người biết đến nó, mà từ nhỏ tới lớn tôi đều ở gần đây, vừa hay biết được, chờ lát nữa cô đi từ đường ống đó ra rồi về nhà.”
đều ở gân đây, vừa hay biết được, chờ lát nữa cô đi từ đường ống đó ra rồi về nhà.”
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời khóe miệng hơi hé ra, dường như cô ta muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra thành lời.
Cô ta lo lắng nhìn Tiêu Sách, nói: “Anh phải đảm bảo với tôi, nhất định phải an toàn trở về, nếu không… nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Tiêu Sách ra sức gật đầu: “Nhất định, tôi sẽ về sớm.”
Cuối cùng, Thiên Diệp đành rời đi.
Thấy Thiên Diệp chui vào trong đường ống xả thải, không bao lâu sau đã xuất hiện ở bên kia bờ sông, lúc này Tiêu Sách mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, ánh mắt anh lóe lên một tia sát ý vô tận.
Giết chóc đẫm máu bắt đầu rồi!
Anh đã vì những tên sát thủ Hắc Bang kia mà tính toán tìm nơi để đố máu, để chôn thây bọn họ, bây giờ kế hoạch sắp thành công rồi, tiếp theo chính là bước thu hoạch!
Lúc này, chỉ e toàn bộ những tên sát thủ Hắc Bang ở thành phố Giang Lăng đều đã tiến gần tới khu công xưởng bỏ hoang này rồi!
Có điều, công xưởng bỏ hoang này rất rộng lớn, bọn họ tưởng rằng Tiêu Sách và “Cao Cẩn Băng” đang trốn ở bên trong, nếu muốn lục soát thì sẽ tốn thời gian, mà giờ lại là thời điểm Tiêu Sách đi thu hoạch.
Từ khi giải ngũ tới giờ, đã rất lâu rồi anh chưa mặc sức chém giết!