LÚC này vẫn còn cách công xưởng phế liệu một đoạn nữa, tên sát thủ ngay sát đằng sau lưng, nhưng Tiêu Sách không hề sốt ruột.
Với thực lực của anh và Thiên Diệp, chỉ cần bọn họ muốn là có thể dế dàng hất văng tên sát thủ đằng sau ra, bọn họ căn bản là không có cơ hội đuối theo.
Nhưng anh không làm vậy, ngược lại còn giảm tốc độ, thậm chí còn cố ý để lại dấu vết để sát thủ đằng sau có thể lần theo bọn họ.
Đương nhiên anh chỉ để bọn họ có cơ hội bám theo nhưng tuyệt đối sẽ không có cơ hội ra tay, chỉ là nhử bọn họ mà thôi.
Mà muốn làm được việc đó lại không hề dễ dàng, cũng may kinh nghiệm của Tiêu Sách phong phú, cộng thêm trẽn đường cũng không thiếu chỗ ấn náu, cho nên mới khiến cho sát thủ phía sau không có bất kỳ cơ hội nào.
Rất nhanh, bọn họ đã rời khỏi khu vực có người ở, đến chổ công trường cách đó không xa.
Lúc này, núp sau cái cây to trong công trường có thể nhìn thấy đường ranh và sát thủ ở phía sau, cách chỗ Tiêu Sách với Thiên Diệp tầm hai trăm mét nữa.
Đằng trước bọn họ chỉ còn lại một rừng cây nhỏ và một nhà máy bỏ hoang giữa rừng cây.
“Đi, chúng ta vào trong trước.”
Đi tới đây, Tiêu Sách không còn cố ý muốn dụ sát thủ đằng sau theo mình nữa, lúc này anh lập tức kéo Thiên Diệp chạy nhanh, chạy thẳng vào nhà máy bỏ hoang kia.
Mấy phút sau, Tiêu Sách và Thiên Diệp đã vào tới bên trong nhà máy.
Khoảng mười mấy năm về trước, tòa công xưởng bỏ hoang này rất có tiếng ở thành phố Giang Lăng, có thể nói nó là một trong những công xưởng lớn nhất ở thành phô’ Giang Lăng, vào giai đoạn hưng thịnh còn có khoảng mấy chục ngàn nhân viên.
Khu mà Tiêu Sách sống tạm hiện giờ chính là chổ ở trước đây của công nhân công xưởng này.
Cho nên phòng xưởng trong tòa công xưởng này có thể nói là vô cùng rộng lớn, diện tích khoảng mấy ngàn mét vuông, kiến trúc trong này cũng đều là những tấm gang thép đã bị mục nát, hoen gỉ, từng tầng cao thấp đan xen, người không thạo đường mà đi vào đây sẽ rất dễ đi lạc.
Đằng sau công xưởng chính là ống dẫn các chất thải hướng ra Viễn Giang trong thành phố Giang Lăng.
Nhắc tới vụ phá sản của công xưởng này vào mười mấy năm trước, cũng có liên quan rất lớn tới Viễn Giang, hồi đầu công trình kiến trúc ở đây rất cao, lại ở sâu trong thành phố, dân dân nhà máy xả thải nước bẩn ra Viễn Giang quá nhiều, lại không có người quản lý, lâu ngày cả dòng Viễn Giang dều bị làm cho ô nhiễm nặng nề.
Bởi vì Viễn Giang chảy trong thành phố cho nên những người dân sống gần con sông này đều không tài nào chịu nối, đã nhiều lần ý kiến lên trên.
Nhưng mà ông chủ của công xưởng lại có cơ to, cho dù bị nhiều người dân đứng lên khiếu nại nhưng ông ta vẫn cứ việc tôi tôi làm, tiếp tục xả thải nước bẩn, kể cả rác ra Viễn Giang.
Cuối cùng cũng có một ngày xảy ra chuyện.
Một loại chất hóa học kịch độc bị rò rỉ đổ ra Viễn Giang, khiến cho toàn bộ vùng hạ lưu cũng như mạch nước ngầm trong thành phố Giang Lăng bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Thậm chí còn có người trúng phải độc tố trong nước mà tử vong.
Đến mức độ này, kể cả cơ cấu của ông chủ công xưởng có to đến mấy cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chính vì thế mà ông ta lâm vào cảnh mất trắng cơ nghiệp.
Bởi vì chuyện này mà tòa công xưởng to như vậy lập tức sụp đổ, rơi vào cảnh phá sản.
Hơn nữa cũng có một vài bộ phận dân chúng sinh sống bên vờ Viễn Giang nổi giận, mãi vẫn không nguôi giận được, bọn họ tụ tập lại đập phá công xưởng, khiến nó chỉ còn là đống sắt vụn, không những thế
san.
Hơn nữa cũng có một vài bộ phận dân chúng sinh sống bên vờ Viễn Giang nổi giận, mãi vẫn không nguôi giận được, bọn họ tụ tập lại đập phá công xưởng, khiến nó chỉ còn là đống sắt vụn, không những thế họ còn phóng hỏa đốt cháy rụi.
Mặc dù cơn hỏa hoạn không thiêu rụi cả công xưởng nhưng những gì còn sót lại cũng chỉ còn là đống phế liệu bỏ đi.
Sau đó lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố Giang Lăng đã tận lực xử lý vấn đề ô nhiễm ở Viễn Giang, tên bờ sông và những công xưởng xung quanh, đều cho trồng rất nhiều cây xanh để cải thiện lại môi trường.
Cho nên mới có được cảnh tượng như ngày hôm nay…
Hồi Tiêu Sách còn nhỏ, lúc đó công xưởng vừa mới bị phá sản nên anh cũng thường hay tới đó chơi, “thó” được vài vật nhỏ từ trong công xưởng rồi đem bán cho người thu mua đồng nát.
Vậy nên Tiêu Sách rất quen thuộc nơi này, không bao giờ có chuyện anh bị lạc đường.
Anh dẫn theo Thiên Diệp, nhanh chóng băng qua nhà máy bỏ hoang đến tận phía tít sâu sau nhà máy, tới gần một bờ sông khá cao bên dòng Viễn Giang.
Bờ sông vô cùng dốc, hồi trước ở đây có rào một hàng rào để phòng có công nhân nhà máy bị roi xuống, mà hiện giờ bởi vì lâu rồi không có ai lui tới tu sửa nên mọc lên rất nhiều cỏ dại, cả một bức tường chắn thì gần như ấêu đã bị đổ rồi.
Cho dù như vậy thì tới đây cũng là đường cùng rồi, lòng sông rộng phải đến mấy trăm mét, giống như phản chiếu cả bầu trời, trừ phi vượt sông mà đi bằng không chẳng còn đường nào nữa cả.
Cũng may lúc này nước sông chảy cũng không siết lắm, thôi thì vượt sông cũng không thành vấn đề.
Có điều bên bờ bên kia đang vào giờ tăng ca, công trường đang ra sức làm việc, đèn điện trong công xưởng sáng choang, rọi sáng cả một vùng mặt sông.
Nếu như vượt sông rời khỏi đây, trừ phi là một hơi lặn xuống nước bơi qua, bằng không chỉ cần có một tên sát thủ đứng ở
Nếu như vượt sông rời khỏi đây, trừ phỉ là một hơi lặn xuống nước bơi qua, bằng không chỉ cần có một tên sát thủ đứng ở bờ sông chắc chắn sẽ phát hiện ra dấu tích của bọn họ.
Mà ở trong nước, cho dù thể lực có tốt đến mấy cũng khó mà im lặng không gây ra động tĩnh gì, ví dụ như tiếng bọt nước nổi lên.
Cho nên Tiêu Sách đưa Thiên Diệp tới đây, đương nhiên không phải muốn vượt sông qua bên kia bờ, cũng sẽ không có sát thủ cảm giác được, Tiêu Sách sẽ tới chổ của Cao Cẩn Băng rồi từ chỗ cô ta vượt sông rời khỏi.
Mà lúc này Thiên Diệp cũng nhìn Tiêu Sách đây nghi hoặc, không hiểu tại sao Tiêu Sách lại đưa cô ta tới đây.
Tiêu Sách mỉm cười, nói: “Thiên Diệp, tới đây rồi, kế hoạch của tôi cũng coi như hoàn thành xong một nửa, những chuyện còn lại không cần cô phối hợp nữa, cho nên, cô rời khỏi đây đi.”
Thiên Diệp nghe xong, nhất thời cau mày đáp: “Có ý gì? Tiêu Sách, tôi có thể giúp anh!”
“Đương nhiên tôi biết cô có thể giúp tôi, nhưng một mình tôi cũng có thể giải quyết được chuyện này, tôi là đàn ông, tối nay ở đây sẽ xảy ra đâm chém đẫm máu, tôi không muốn người phụ nữ của tôi phải trải qua điều đó!”
Nghe những lời của Tiêu Sách, đặc biệt là câu người phụ nữ của tôi kia, cơ thể Thiên Diệp bất giác run lên, cô ta cắn chặt răng.
Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói tiếp: “Vậy tôi cũng không đi! Tôi biết anh rất khỏe, tôi cũng tin một mình anh cũng có thể giải quyết, nhưng ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì sao? Cho nên tôi phải ở lại đây, anh yên tâm. tôi sẽ không làm vướng chân anh, bởi vì tôi là người… người phụ nữ của anh, cho nên tôi cần phải cùng anh đối mặt.”
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Thiên Diệp thoáng ửng hồng, để cô ta tự nói mình là người phụ nữ của Tiêu Sách cũng thật khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Tiêu Sách nghe xong cũng cảm thấy có chút gì đó ấm áp trong lòng.