Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Mặc dù tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng vì khoảng cách giữa hai bên chỉ có mấy chục mét, Lý Lâm cũng đã nhanh chóng tới trước mặt Tiêu Sách và Vưu Chính.
Anh ta dừng lại giữ khoảng cách chừng mấy mét, cảnh giác nhìn Tiêu Sách.
“Chú Vưu, chú gọi con có chuyện gì?” Lý Lâm mở miệng nói.
Tiêu Sách lúc này đã không còn bóp cổ Vưu Chính nữa, buông tay ra rồi. Dĩ nhiên là anh cũng không sợ ông ta chạy mất, mà người kia quả thật là không có chạy mất.
Ông ta nghe Lý Lâm hỏi cũng không trả lời, chỉ là nhìn về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt, nói: “Không phải chú Vưu anh muốn tìm anh, là chú Tiêu này muốn tìm anh. Anh cũng thấy rồi đó, bây giờ chú Vưu của anh ở trong tay tôi, anh có muốn cứu ông ta hay không?”
Lý Lâm nghe thế lại sửng sốt, có hơi không hiểu ý đồ của Tiêu Sách.
Mà lúc này, ngay cả Vưu Chính cũng có chút rối râm, ông ta cảm thấy Tiêu Sách quá mức thừa thãi rồi. Cứ nói thẳng là muốn đám người họ vây thành vòng tròn rồi bao quanh bọn họ ở giữa cho rồi, nói mấy lời đó làm gì cơ chứ?”
“Tao không hiểu ý của mày lắm, nhưng mà chú Vưu là chỗ khách mời cao quý ở chổ của tao, tao không cho phép mày xúc phạm tới chú ấy. Nếu như cần cứu chú Vưu thì tao có phải liều mạng cũng nhất định sẽ không từ.”
Lý Lâm hào hùng nóỉ, chính là muốn lợi dụng cơ hội lúc này mà nịnh nọt lấy lòng Vưu Chính, lập tức lại khiến người kia cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy thằng nhóc này cũng biết làm người lắm.
Mà Tiêu Sách bên này nghe thế, trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh lập tức mở miệng chọc tức: “Vậy sao? Thực sự là hâm mộ ông chủ Vưu quá, lại có được một đứa cháu trai có hiếu như này nha. Nếu đã như thế thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ chú cháu hai người nữa. Như vầy đi, Lý Lâm, anh quỳ xuống dập đâu với tôi, tôi sẽ tha cho chú Vưu của anh. Đây là vì

lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh lập tức mở miệng chọc tức: “Vậy sao? Thực sự là hâm mộ ông chủ Vưu quá, lại có được một đứa cháu trai có hiếu như này nha. Nếu đã như thế thì tôi cũng sẽ không làm khó dễ chú cháu hai người nữa. Như vầy đi, Lý Lâm, anh quỳ xuống dập đầu với tôi, tôi sẽ tha cho chú Vưu của anh. Đây là vì tôi thấy cảm động trước tình cảm chú cháu của hai người mới ra điều kiện này, nếu không thì vốn dĩ tôi đã chuẩn bị để anh một mạng đổi một mạng rồi.”
Tiêu Sách nói xong, sấc mặt Lý Lâm lập tức cứng đờ, sau đó lại bắt đầu chuyển sang vặn vẹo khó coi.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói: “Mày nói cái gì?”
“Sao vậy? Tôi nói không đủ rõ ràng hả? Vậy tôi lặp lại lần nữa nha, dập đầu với tôi thì tôi thả chú Vưu của anh ra. Nếu như anh không dập đầu thì tôi sẽ không tha cho ông ta, tự anh quyết định đi, có dập hay không?”
Tiêu Sách nói xong, mỉm cười nhìn sang Vưu Chính.
Sắc mặt Vưu Chính không có gì biến đổi, lại nhìn sang Lý Lâm. Với ông ta mà nói thì yêu cầu này của Tiêu Sách vốn dĩ là một thú vui tàn độc, nhưng mà người dập đầu là Lý Lâm chứ cũng không phải ông ta, ông ta cũng không để ý nhiều lắm.
Lý Lâm dập đầu thì ông ta cũng sẽ miễn cưỡng ghi nhận một ân tình, nhưng mà nếu không dập đầu thì Vưu Chính ông ta cũng sẽ ghi nhận một điểm thù.
Bởi vì điều đó cho thấy, Lý Lâm không muốn cứu ông ta.
Mà Lý Lâm cũng biết rất rõ chuyện này, sắc mặt lập tức trầm ngâm do dự, gần như lè nghiến đến tê răng cả rồi, trên mặt cũng ngập tràn vẻ uất hận.
“Ồng chủ Vưu, xem ra những lời vừa rồi mà thằng nhóc này nói là nịnh hót thôi, còn nói cái gì mà tình nguyện vì ông cũng có thể liều mạng… Ha ha, thực sự là buồn cười, ngay cả dập đầu mà anh ta còn không muốn làm nữa mà.”
“Hừ!”
Vưu Chính nghe thế, lập tức hừ lạnh.
Mà tiếng hừ lạnh này lập tức khiến Lý Lâm sợ hãi, sắc mặt anh ta cũng càng lúc càng trở nên khó coi.
Anh ta biết rõ, tiếng hừ lạnh này của Vưu Chính không phải là hướng về Tiêu Sách mà là nhầm vào anh ta, chuyện anh ta do dự không dập đầu đã khiến Vưu Chính khó chịu.
Ngay lập tức, Lý Lâm uất giận gầm nhẹ: “Được! Tao dập đầu, chỉ cần… Mày có thế thả chú Vưu ra!”
Nói xong, Lý Lâm bổng nhâm tịt mât lại, hai chân khụy xuống đất, biểu cảm trên mặt chính xác là kiểu tức đến điên nhưng lại không thế làm được gì.

Lý Lâm nhắm mắt lại, anh ta rất uất hận, uất hận đến mức muốn nổ tung.
Anh ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng đây không phải là dập đầu với Tiêu Sách, coi như là cúi lạy tổ tiên, hon nữa anh ta chỉ là vì muốn cứu Vưu Chính để nhận được ân tình này từ ông ta mà thôi.
Huống chi, Hàn Tín còn có thể chịu đựng được nổi nhục nhã ở nơi hạ bộ kia, dĩ nhiên Lý Lâm anh ta cũng có thể chịu đựng được.
Lịch sử đêu được viết bởi kẻ thắng, chỉ cần sau này giết chết Tiêu Sách thì nổi khuất nhục tạm thời này có đáng là gì, tất cả cũng vì chuyện lớn mà thôi.
Lý Lâm xây dựng tâm lý xong xuôi cũng nhanh chóng quỳ rạp trên đất mà dập đâu, sau đó trừng mắt căm phẫn nhìn Tiêu Sách.
“Tao đã dập đầu rồi, bây giờ mày có thể thả chú Vưu ra chưa.” Lý Lâm cắn răng nói.
Mặc dù đẫ xây dựng tâm lý xong xuôi, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại quỳ xuống dập đầu với Tiêu Sách, chuyện này vẫn khiến ah ta cảm thấy cả người đều muốn điên lên rồi.
Anh ta biết rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được truyền tới tai những cậu ấm sành điệu trong giới ở thành phố Giang Lăng này rồi.
E là sau này, vì chuyện này mà anh ta sẽ bị người khác buông lời chế giễu, châm chọc khiến anh ta không thể ngóc đâu lên được. Chí ít là trước khi anh ta giết chết Tiêu Sách, tình huống sẽ là như thế.
Lý Lâm uất ức, nhưng lại không thể làm gì khác hơn được.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!