Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Nếu như có thể kiểm soát Cao cẩn Băng thì ông ta có thể lấy cô ta để trao đổi. ‘Chắc chắn Tiêu Sách không muốn xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ lấy tin tức của Vưu Bằng để đổi lại:
Nghĩ đến đây, Vưu Chính lập tức hành động.
Ông ta vung tay lên, nhanh chóng nói: “Tôi đã ngưỡng mộ cô Cao cẩn Băng đã lâu.
Mời cô Cao theo tôi, tôi muốn nói chuyện với cô Cao.”
Nói xong, đàn em của ông ta lập tức hiểu ý, bọn họ nhanh chóng tiến đến gần Cao cẩn Băng.
Lúc này, Tiêu Sách đang giải quyết Lý Lâm cùng bọn đàn em, cách ‘Cao cẩn Băng’ hơn mười mét nên không có thời gian cứu.
Mà Vưu Chính tin rằng, tuy đàn em của ông ta không phải đối thủ của Tiêu Sách nhưng trước khi Tiêu Sách phản ứng kịp, bọn họ vẫn có thể khống chế một người gầy yếu như Cao cẩn Băng một cách dễ dàng.
Nếu như chỉ có chuyện này mà không làm được, thì đàn em của ông ta nên đập đầu tự tử đi!
Ông ta thấy đàn em của mình đã đến trước mặt ‘Cao Cẩn Băng’, dường như có thể bắt cô ta lại trong một giây tiếp theo, mà Tiêu Sách vẫn không có chút phản ứng nào…
Vưu Chính lập tức mỉm cười tỏ vẻ thắng lợi.
Giống như ông ta nghĩ, Cao cẩn Băng là điểm yếu của Tiêu Sách.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Vưu Chính không tin Tiêu Sách sẽ không để ý đến sống chết của cô ta.
“Tiêu Sách, nếu cậu không muốn cô ta xảy ra chuyện gì, thì tốt nhất là cậu đứng… đứng…” Vưu Chính mở miệng hét lên với Tiêu Sách, nhưng ông ta chưa kịp nói xong thì ông ta đã không kêu nổi.
Bởi vì tên đàn em suýt chút nữa bắt được ‘Cao Cấn Băng’ đột nhiên ngã xuống bên cạnh ‘Cao cẩn Băng’, tựa như trúng độc.
Điều này làm Vưu Chính lập tức trợn mắt há mồm.
mồm.
Dường như tiếng kêu của ông ta thu hút sự chú ý của Tiêu Sách.
Tiêu Sách bỏ qua đàn em của Lý Lâm, cũng không đi bảo vệ Cao cẩn Băng mà lại đi về phía ông ta.
Chuyện này làm Vưu Chính cảm thấy sợ hãi. May mà bên cạnh ông ta có không ít vệ sĩ, bọn họ lập tức phản ứng kịp, một phần thì hợp thành bức tường để cản Tiêu Sách, một bộ phận khác thì bảo vệ Vưu Chính, muốn mang Vưu Chính rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, đám người ngăn cản Tiêu Sách bị anh xé ra dễ như trở bàn tay, người ngã rạp, không thể cản được Tiêu Sách dù chỉ một giây.
Chuyện này làm Vưu Chính hoảng sợ, ông ta nấp ở đằng sau đàn em.
Bây giờ đàn em của ông ta cũng không thể lo nổi, rõ ràng biết bản thân không phải đối thủ của Tiêu Sách nhưng vẫn liều mạng đi lên vây quanh anh, thế nhưng cũng đi theo vết xe đổ.
Thực lực của những người này cũng không tệ, nếu không cũng sẽ không được trở thành vệ sĩ của Vưu Chính, nhưng mà thực lực của bọn họ lại chênh lệch với Tiêu Sách quá xa.
Đùng đùng đùng.
Tiêu Sách đánh bay mấy người cuối cùng ra ngoài dễ như trở bàn tay, bên cạnh Vưu Chính chí còn lại hai tên vệ sĩ.
Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, biết rằng nếu như ra tay thì bọn họ không phải là đối thủ của Tiêu Sách, cũng không có khả năng cản Tiêu Sách lại, cho nên lập tức sờ bên hông.
Bây giờ chỉ có súng mới làm bọn họ cảm thấy an toàn.
Nhưng tiếc là Tiêu Sách đã biết ý đồ của bọn họ, bọn họ chưa kịp đặt tay lên súng lục thì Tiêu Sách đã đến bên cạnh hai người, đá một cái, hai người đều ngã xuống.
Ngay lập tức, không còn ai ở bên cạnh Vưu Chính.
Chỉ còn có đám người đi bắt ‘Cao cẩn Băng’ không đứng gần Vưu Chính nên may mắn thoát khỏi, bọn họ nhìn thấy Vưu Chính bị Tiêu Sách tấn công thì lập tức bỏ qua Cao Cẩn Băng để quay lại cứu Vưu Chính.
Tiếc rằng bọn họ chưa kịp chạy đến thì Tiêu Sách đã giải quyết hết lực lượng bên cạnh Vưu Chính, sau đó bóp cổ ông ta.
Đàn em của Vưu Chính lập tức biến sắc, bọn họ không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ chỉ có thể hô lên một cách yếu ớt: “Tiêu Sách, thả ông chủ của chúng tôi!”
Tiêu Sách cười khẩy một tiếng, anh không muốn để ý đến bọn họ, nhìn Vưu Chính nhàn nhạt nói: “Gia chủ Vưu Chính, sao phải dùng đao dùng súng? Không phải ông thích ăn đòn sao?”
Mặt Vưu Chính rất hoảng loạn, nhưng dù sao ông ta cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, cho nên ông ta lập tức bình tĩnh lại.
Ông ta nói: “Tiêu Sách, sao cậu lại làm vậy?”
Tiêu Sách nhàn nhạt nói: “ông già vô dụng Vưu Chính, đã đến lúc này rồi mà ông còn diễn gì nữa? ông không thấy phiền, chứ tôi mệt lắm rồi.”
Tiêu Sách nói xong thì sắc mặt của Vưu Chính tối sầm lại.
Nhưng ông ta lập tức nói: “Hừ, tuy tôi nghĩ cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn coi thường cậu! Nhưng mà cậu bắt được tôi thì sao? Tôi không tin cậu dám làm gì tôi trước mặt nhiều người như vậy chứ đừng nói đến việc giết tôi! Nếu cậu thông minh thì thả tôi ra, sau đó rời đi ngay lập tức!”
Nghe vậy, Tiêu Sách cười giễu cợt một tiếng: “ông già vô dụng Vưu Chính, sao ông tại tự tin rằng tôi sẽ không làm gì ông? Giết ông… thì không cần, nhưng nếu tôi làm gì ông, vậy ông nghĩ ai có thể cản tôi? ông yên tâm, tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không để lại trên người ông chút vết thương nào.”
Nói rồi, Tiêu Sách đặt ngón tay lên sụn sườn của Vưu Chính, nhẹ nhàng chọt một cái.
“A!‘

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!