Nếu đã như vậy thì anh phải làm nóng người mới được.
Tiêu Sách sẵn sàng chiến đấu, còn Vưu Chính thì chỉ do dự một chút chứ không ngăn cản Lý Lâm.
Tiêu Sách đã hoàn toàn chọc giận Vưu Chính, Vưu Chính không tự ra tay đối phó Tiêu Sách là vì ông ta còn e ngại, nhưng nếu như có người giúp ông ta thì ông ta rất vui mừng.
Vưu Chính lập tức xua tay để đàn em của mình lui ra phía sau, nhường đấu trường cho Tiêu Sách cùng mười mấy cao thủ mà Lý Lâm mang đến.
Lý Lâm nhìn thấy động tác của Vưu Chính, anh ta lập tức yên tâm.
“Trừng trị cậu ta mạnh vào, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không đánh chết thì tao sẽ bảo kê cho.” Anh ta khẽ ra lệnh với đàn em thân cận của mình, ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này, người xông đến nhanh nhất đã tới trước mặt Tiêu Sách.
Bọn họ cũng ngứa mắt Tiêu Sách, dù sao ghen tị là tính cách trời sinh của đàn ông. Cao Cấn Băng quá đẹp, mọi người dều là đàn ông, tại sao Tiêu Sách lại thân mật với Cao Cấn Băng như vậy?
‘Mày đáng bị đánh lâm!’
Người đầu tiên quơ gậy dài, quất mạnh lên bả vai của Tiêu Sách, ra tay vô cùng hung ác, chắc chắn bả vai của người bình thường sẽ nát trước cú quất này.
Còn Tiêu Sách thì vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí anh còn không thèm né, ung dung đế cây gậy dài đập lên vai mình.
Bịch.
Rắc!
Giây tiếp theo, sau một tiếng vang thật lớn, cây gậy gỗ dài trong tay người kia đã vỡ, chỉ còn một khúc ngân ở trong tay người kia.
Còn Tiêu Sách thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, bả vai cũng không lung lay chứ đừng nói là bị thương.
Người ra tay thì há hốc mồm kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn gần nửa khúc gậy trong tay, anh ta tạm thời không biết bản thân nên tiếp tục ra tay hay nên lùi lại.
Mà lúc này, Tiêu Sách lạnh lùng mở miệng nói: “Được đấy, Lý Lâm, đây là người của anh ra tay trước, bây giờ tôi nên tự vệ đúng không?”
Nói xong, Tiêu Sách nhếch miệng cười, đột nhiên đá một chân ra.
Người đang ngây ra trước mặt anh bị đá bay ra ngoài như con diều, anh ta không ngừng phun máu trên không trung, còn đè ngã hai người khác.
Mà Tiêu Sách cũng không dừng lại, anh xông tới đám người như sói xông vào đàn dê.
Là sói xông vào bầy dê thật.
ở khách sạn Fila, Tiêu Sách cùng Lý Lâm và Từ Huy cá cược, hai triệu một trận, vì để lừa gạt nhiều tiền hơn nên Tiêu Sách không bày ra thực lực chân chính.
Từ Huy cá cược, hai triệu một trận, vì để lừa gạt nhiều tiền hơn nên Tiêu Sách không bày ra thực lực chân chính.
Dù sao, nếu anh bày ra thực lực, đám người Lý Lâm không thấy cửa thắng thì bọn họ sẽ không tiếp tục cá cược với Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng không thể lấy tiền.
Khi đó, Tiêu Sách còn chưa dùng đến một phần mười thực lực của mình.
Nhưng mà Lý Lâm không biết!
Cho nên Lý Lâm rất tin tưởng mười mấy vị cao thủ này, trong đó còn có nhiều người còn lợi hại hơn nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ.
Anh ta tin rằng đám người này có thể trừng trị Tiêu Sách một trận.
Nhưng tiếc là lúc này không có cá cược nên Tiêu Sách không giấu thực lực của mình, mỗi lần anh ra tay thì sẽ có người phải ngã xuống.
Người đã ngã xuống thỉ không thể đứng dậy trong thời gian ngắn.
Nhẹ thì phun mấy ngụm máu, nặng thì đứt gân gãy xương, té trên mặt đất hét thảm, cảnh tượng thê thảm đến nỗi không thể nói nên lời, làm người khác cảm thấy sởn gai ốc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mười mấy vị cao thủ của Lý Lâm đã gục hơn phân nửa.
Bây giờ Lý Lâm đã biến sắc, anh ta cảm thấy không khỏe, trong lòng cũng ớn lạnh, anh ta bị sự cường đại của Tiêu Sách dọa sợ.
Nhưng Vu Chính thì không bị hù dọa.
Ồng ta biết rõ thực lực của Tiêu Sách, đám người thây Vương gần như vô địch trong mắt ông ta cũng không phải là đối thủ của Tiêu Sách, bọn họ dều bị Tiêu Sách đánh bại dễ dàng.
Cho nên Vưu Chính cũng không thấy lạ khi Tiêu Sách có thể làm được đến mức độ này.
Khi ông ta phát hiện khoảng cách của Tiêu Sách cùng ‘Cao cẩn Băng’ đang xa dân, ánh mắt của ông ta chợt sáng lên một cách điên cuồng.
Lúc này là cơ hội tốt nhất để kiểm soát Cao Cẩn Băng!