Nhưng thực ra Vưu Chính cũng không chịu được, ông ta nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, cậu có nghe không? Kẻ địch của cậu không ít đâu! Hơn nữa cậu cũng nên hiểu, e rằng lúc này ở bên ngoài câu lạc bộ còn có càng nhiều thành phần nguy hiểm đang chờ cậu.”
“Tôi đã đồng ý với cậu, chỉ cần cậu nói tin tức của con trai cho tôi biết, tôi sẽ để cậu rời khỏi đây an toàn. Tôi sẽ bảo người đưa cậu cùng cô Cao cẩn Băng về nhà, chắc chắn không để hai người bị gì.”
Nói xong, Vưu Chính nghĩ lúc này Tiêu Sách sẽ không từ chối.
Mà giây tiếp theo, ông ta phát hiện Tiêu Sách đẩy bức màn, đi ra khỏi phòng bao nhỏ.
Vưu Chính vui vẻ, ông ta cho rằng cuối cùng Tiêu Sách cũng chịu đầu hàng.
Nhưng Tiêu Sách lại cười mỉa, nói: “Tôi nói này Vưu Chính, ông không cảm thấy chán à? Tôi đã nói là tôi không biết con trai ông ở đâu, sao ông cứ hỏi tôi hoài vậy? Tôi là ông nội của con trai ông à? Anh ta mất tích thì ông tìm tôi làm gì? Có phải ông bị thần kinh không?”
không?”
Tiêu Sách vừa dứt lời thì sắc mặt của Vưu Chính trở nên hết sức khó coi.
“Còn đe dọa tôi? ông cho rằng mình rất quan trọng à? Bây giờ ông đây phải về nhà, nhanh tránh ra cho ông, nếu không thì đừng trách ông đây đánh ông!”
“Còn ai kia… Lý Lâm đúng không? Nếu không muốn bị đánh thì đừng động vào ông!”
Nói rồi Tiêu Sách dát Thiên Diệp bước ra khỏi phòng ăn, anh bỏ qua Vưu Chính, Lý Lâm cùng mấy đàn em mà bọn họ mang đến.
Chuyện này hoàn toàn chọc giận Vưu Chính cùng Lý Lâm.
“Cậu muốn chết! Tôi đã cố gắng cho cậu cơ hội, thế mà cậu không biết trân trọng. Được thôi, tôi cũng muốn xem ngày hôm nay cậu trở về nguyên vẹn bằng cách nào!”
Vưu Chính lạnh lùng nói, nhưng ông ta không ra tay với Tiêu Sách.
Bởi vì ông ta biết người của ông ta không thể làm gì Tiêu Sách.
Nhưng mà Lý Lâm thì không biết. Chỉ có nhà họ Lảm, nhà họ Vưu cùng người của nhà họ Tô mới thấy cảnh Tiêu Sách dạy dồ đám người thầy Vương, còn Lý Lâm thì không có quyền nhìn thấy.
Mặc dù anh ta biết Tiêu Sách rất lợi hại, nhưng cũng không cảm thấy Tiêu Sách có thế lấy một đấu mời, thậm chí nhiều hơn.
Mà bảy giờ anh ta mang đến mười mấy người cao thủ, sao anh ta có thế đế Tiêu Sách ra ngoài một cách nghênh ngang như vậy, thế thì mặt mũi của anh ta đế đâu?
Nếu Vưu Chính không ra tay thì anh ta làm.
Nghĩ xong, Lý Lâm ra hiệu với mười mấy cao thủ bên cạnh, bọn họ lập tức vung gầy gộc vọt tới chỗ Tiêu Sách cùng Cao cấn Băng.
Chương 173: Sói xông vào bầy dê
Lý Lâm hô lớn: “Tiêu Sách, tao nghi ngờ mày trộm một bộ tranh chữ cổ ở câu lạc bộ của tao, nó rất quý giá, cho nên bây giờ mày phải phối hợp với bọn tao làm rõ mọi chuyện, nếu mày chống đối thì tức là mày có tật giật mình, vậy thì đừng trách bọn tao không khách sáo.”
Dù anh ta muốn rat ay thì cũng phải tìm cớ.
Anh ta cũng không quan tâm lý do này có hợp lý hay không, cũng không ai tin tưởng. Chỉ cần có lý do là được rồi, nếu sau này xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng có lý do giải thích.
Đối với chuyện này, Tiêu Sách cười giễu cợt.
Anh ta có thể chịu đựng lâu như vậy cũng rất khó khăn, nếu anh ta không ra tay thì Tiêu Sách hơi thất vọng, bởi vì… nửa ngày này quá chán.
Nếu đã như vậy thì anh phải làm nóng người mới được.