Đương nhiên Tiêu Sách biết trên thê’ giới này còn có rất nhiều người mạnh hơn Thiên Diệp, giống như lão già Lâm Kiệt kia, chỉ sợ ông ấy đã tu luyện đến phần năm, phần sáu của Tiên Thiên Công rồi, Thiên Diệp sẽ không thể so sánh được với ông ấy.
Mà trong Hiệp hội người luyện khí, nhất định cũng có rất nhiều người luyện khí mạnh hơn Thiên Diệp, dù sao với sức mạnh của thầy Vương, cũng không có tư cách tham gia Hiệp hội người luyện khí.
mạnh hơn Thiên Diệp, dù sao với sức mạnh của thầy Vương, cũng không có tư cách tham gia Hiệp hội người luyện khí.
Hơn nữa, không ai biết được trên thế giới này, ngoại trừ Hiệp hội người luyện khí ra còn có những tổ chức nào khác không.
Nhưng bất luận thế nào thì bây giờ Thiên Diệp cũng tuyệt đối là một đối thủ mạnh, chỉ cần vận may không quá tệ thì rất khó có thể gặp phải người dễ dàng đánh bại được cô ta.
Bên cạnh sức mạnh của cô ta thì tiềm lực cũng tăng lên.
Đã bôi thuốc đến lần thứ tư, chờ sau khi hoàn thành mười lần bôi thuốc thì sức mạnh của cô ta sẽ còn tăng thêm nữa.
Một trăm huyệt đạo trong cơ thể của cô ta hòa cùng 20% khí của Tiêu Sách sẽ tiếp tục thay đổi cơ thể Thiên Diệp trong thời gian tới, tăng thêm tố chất vốn có của cơ thể cố ta.
Chờ đến khi hấp thụ hoàn toàn 20% khí này thì thực lực của cô ta nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ không ít.
Ngoài ra, thực lực của Thiên Diệp muốn tăng lên thì phải dựa vào Tiêu Sách mang công pháp phần sau của Tiên Thiên Công phát triển lên hoặc đi tìm công pháp khác cho cô ta thì mới làm được.
Nhưng bất luận thế nào, Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp bây giờ như nhìn thấy một nữ cao thủ đang từ từ lên cao.
Mà nữ cao thủ này chính là người phụ nữ của anh.
Loại cảm giác này càng khiến cho Tiêu Sách thỏa mãn và kiêu ngạo, không nhịn được mà ôm Thiên Diệp vào lòng rồi hôn xuống.
Lần này Thiên Diệp không giãy giụa gì cả mà ngược lại đáp trả dữ dội.
Cô ta trở nên vô cùng chủ động, cả người đều rơi vào tình ái, hơn nữa sức lực cũng trở nên mạnh hơn, đổi thành người chủ động, cô ta đẩy Tiêu Sách ngã xuống giường.
Sức mạnh của Tiêu Sách tuy rằng vượt xa Thiên Diệp nhưng trong tình huống lúc này thì làm sao có thể kháng cự lại được.
Thiên Diệp nhưng trong tình huống lúc này thì làm sao có thể kháng cự lại được.
Anh thuận thế để Thiên Diệp đẩy xuống giường.
Thiên Diệp ngồi lên người Tiêu Sách, cả khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt toàn là sắc xuân dạt dào, cô ta mở miệng nói: “Tiêu Sách, cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong thì không đợi Tiêu Sách trả lời, cô ta bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Sách.
Tiêu Sách không phản kháng, yên lặng hưởng thụ sự phục vụ của Thiên Diệp, phục vụ như này làm anh phát hiện ra bản thân cũng trở nên kích thích hơn bình thường.
Lăn qua lăn lại hết hai tiếng.
Sau khi mây mưa xong, tuy là sức lực của Thiên Diệp vừa mới tăng lên mạnh hon nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, hai tiếng điên cuồng cũng không làm khó được vòng eo mảnh mai của cô ta.
Tiêu Sách phát hiện ra lúc Thiên Diệp điên cuồng lại càng mê người hơn.
“Để tôi ngủ một lát, tôi không muốn cử động…” Thiên Diệp lười nhác vùi vào trong ngực của Tiêu Sách, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không muốn động đậy gì cả.
Tiêu Sách gật đầu rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi của cô ta.
Đợi Thiên Diệp nghỉ ngơi xong thì Tiêu Sách nói: “Thiên Diệp, tôi có việc cần cô trợ giúp.”
“ừ, được.”
Thiên Diệp không hỏi là chuyện gì, trực tiếp đồng ý ngay.
Tiêu Sách nghe xong thì trìu mến nhìn Thiên Diệp, anh biết bắt đầu từ bây giờ thì Thiên Diệp đã thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh hoàn toàn.
Quan hệ bây giờ của hai người đã trở nên thân mật hơn, hai người tuy hai mà một.
Nhưng như vậy thì Tiêu Sách cảm thấy có lỗi với Thiên Diệp, bởi vì anh có thể là người đàn ông duy nhất của Thiên Diệp, còn trong lòng anh thì lại không buông bỏ dì Hàn được.
Nếu không tìm thấy dì Hàn trước thì anh không thể chịu trách nhiệm với bất kì người phụ nữ nào.
Vì lời hứa đó là do anh đã để lại cho dì Hàn.
Mặc dù Tiêu Sách biết là trong lòng Thiên Diệp không hề cảm thấy Tiêu Sách thiếu nợ gì cô ta cả, nhưng điều này vẫn khiến Tiêu Sách không nhịn được mà tự trách mình.
Thiên Diệp thấy Tiêu Sách mãi vẫn không lên tiếng thì ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn tôi giúp anh làm việc gì? Sai lại đột nhiên không nói gì vậy? Là chuyện không tiện mở miệng nói sao?”
Tiêu Sách khôi phục lại tinh thần, lắc đâu nói: “Không phải, chỉ là có thể sẽ có chút nguy hiểm.”
“Tôi không sợ nguy hiểm.” Thiên Diệp nói thẳng.