Tiêu Sách không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy và chuẩn bị nước thuốc cho Thiên Diệp.
Rất nhanh, Thiên Diệp đã bước ra.
Nhìn thấy Tiêu Sách đang bận rộn trong bếp, Thiên Diệp do dự rồi đột nhiên bước tới, ôm eo Tiêu Sách từ phía sau và dán cả mặt vào lưng Tiêu Sách.
Tiêu Sách hơi sững sờ, không ngờ Thiên Diệp lại chủ động ôm anh như vậy.
“Sao vậy?” Tiêu Sách nhẹ giọng mở miệng nói.
Thiên Diệp không nói gì, mà ôm chặt lấy eo của Tiêu Sách, hô hấp êm ái như đang ngủ say, cả người cũng đang trong trạng thái thả lỏng.
ivny.
Tiêu Sách cung không quay lại, anh để Thiên Diệp yên lặng ôm lấy anh.
Một lúc lâu sau, Tiêu Sách mới nghe thấy Thiên Diệp mở miệng nói: “Cảm ơn anh, Tiêu Sách.”
“Tại sao lại cảm ơn tôi?” Tiêu Sách có hơi bất ngờ hỏi.
Thiên Diệp lại im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Anh đã từng trải qua sự cô độc chưa? Từng trải qua nỗi tuyệt vọng, từng rơi vào trạng thái hoảng sợ và kinh hoàng chưa? Từ khi tôi còn nhỏ đã phải trải qua những trạng thái như vậy, có đôi khi tôi thực sự không biết cuối cùng mình còn sống hay là đã chết.”
Thân thể Tiêu Sách chấn động, anh muốn quay lại, nhưng lại phát hiện lúc này Thiên Diệp đang ôm chặt lấy anh, như thể cô ta sợ Tiêu Sách sẽ quay lại và nhìn cô ta.
Nếu Tiêu Sách muốn, sức mạnh của Thiên Diệp chắc chân sẽ không thể ngăn cản anh, nhưng Tiêu Sách do dự một chút rồi thả lỏng.
Lúc này Thiên Diệp mới tiếp tục nói: “Trên người tôi có một bí mật, nhưng anh đừng hỏi tôi, tôi không thể nói cho anh biết, ai cũng không thể nói… Tôi… Tôi đã luôn cô đơn và sợ hăi, mặc dù bên ngoài có người nói cô chủ rất tốt với tôi, nhưng không có thời điểm nào tôi được thả lỏng… Trừ những ngày qua.”
“Khi ở bên cạnh anh, lần đầu tiên tôi quên đi sự sợ hãi, không còn cô đơn… Vì vậy, cảm ơn anh, Tiêu Sách.”
Lúc này Tiêu Sách có thể cảm nhận được cơ thể Thiên Diệp khẽ run lên, anh đưa tay giữ lòng bàn tay lạnh cóng của Thiên Diệp và nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thiên Diệp, tôi sẽ không bắt cô phải nói ra những bí mật trong lòng, tôi sẽ chờ đến khi cô sẵn sàng nói cho tôi biết, từ nay có tôi ở đây, tôi sẽ không để cô cảm thấy cô đơn và sợ hãi nữa, tôi không thể cho cô quá nhiều hứa hẹn, tôi chỉ có thể nói với cô, nếu cô cần dựa vào, tôi có thể để cho cô dựa vào bất cứ lúc nào.”
“ừm.” Cơ thể Thiên Diệp run lên, rồi cô ta nhẹ nhàng đáp.
Nhưng Thiên Diệp vẫn không buông tay đang ôm Tiêu Sách ra, còn đặt cả người mình lên lưng Tiêu Sách, như thể cô ta muốn ôm chặt mãi mãi không buông.
Không biết tại sao, lúc này Tiêu Sách lại cảm thấy đau lòng vì Thiên Diệp.
Anh luôn biết trên người Thiên Diệp có một bí mật, nhưng anh lại không biết vì bí mật này mà trái tim của Thiên Diệp trở nên nhạy cảm và mong manh.
Anh khẽ thở dài, có lẽ, đây cũng là điều mà Tiêu Sách thích ở cô ta.
Rõ ràng bên trong Thiên Diệp vô cùng yếu đuối, nhưng nếu không bước vào trong lòng cô ta, căn bản sẽ không nhìn thấy một chút yếu đuối nào của cô ta, cô ta mạnh mẽ và kiên cường hơn bất kỳ aỉ khác.
Tiêu Sách để Thiên Diệp ôm mình, rất nhanh nước thuốc đã sẵn sàng.
Lúc này Thiên Diệp mới đỏ mặt buông Tiêu Sách ra, thấy Tiêu Sách đang nhìn mình, đột nhiên cô ta lè lưỡi và chạy nhanh ra khỏi bếp.
nhiên cô ta lè lươi và chạy nhanh ra khỏi bếp.
Dường như sau khi nói ra điều trong lòng với Tiêu Sách, cả con người Thiên Diệp cũng thay đổi, trở nên trẻ trung và đầy sức sống mà một cô gái đôi mươi nên có.
“Đến đây đi, lần bôi thuốc thứ tư.”
Đã là lần bôi thuốc thứ tư, nên dù là Tiêu Sách hay Thiên Diệp, cũng dều đã có kinh nghiệm, tình cảm giữa hai người nhanh chóng tăng lên, và việc bôi thuốc tự nhiên cũng thuận lợi hơn.
Sau khi bôi thuốc xong, Tiêu Sách thấy rằng trong người mình vẫn còn rất nhiều sức lực.
Điều này đương nhiên là vì sau khi “cắn nuốt” hai tên sát thủ, khí lực của Tiêu Sách đã tăng lên 60%, lúc trước sau khi bôi thuốc xong anh vô cùng mệt mỏi, nhưng lần này lại vô cùng sung sức.
Sau khi suy nghĩ, Tiêu Sách hỏi: “Thiên Diệp, Tiên Thiên Công của cô luyện đến đâu rồi?”
“Chỉ mới nhập môn mà thôi.”