Đương nhiên, Tiêu Sách phát triển càng ngày càng tốt, đứng ở trí trí càng cao thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Lý Như Yêu và nhà họ Tô, đến lúc đó Tiêu Sách sẽ phải đối mặt với đòn công kích của nhà họ Tô.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lâm Bán Thanh, Tiêu Sách cười nhạt nói: “Cô không cần phải lo lắng cho tôi đây, mặc dù nhà họ Tô lớn mạnh nhưng ở trong Hoa Quốc này cũng không thể nào tạo phản được. Mà trước khi chưa đủ sức mạnh tôi sẽ không cứng đối cứng với nhà họ Tô đâu, cũng sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Lâm.”
Lâm Bán Thanh nghe thấy vậy, lập tức gấp gáp nói: “Tiêu Sách, tôi không có ý đó, tôi nợ anh một ân huệ, đã đồng ý với anh sẽ dùng hết sức lực của của nhà họ Lâm để làm cho anh một điều gì đó, cho dù chuyện đó là đối phó với nhà họ Tô, Lâm Bán Thanh tôi cũng sẽ không do dự mà đồng ý với anh, nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ anh…”
“Tôi biết, cảm ơn cô, nhưng mà lời hứa hẹn mà cô nợ tôi, tôi sẽ không dùng nó để đối phó với nhà họ Tô đâu.” Tiêu Sách mỉm cười nói.
Mặc dù nhà họ Lâm ởthành phố Giang Lăng rất mạnh, nhưng ở trong Hoa Quốc này cũng không phải là gia tộc hàng đầu, cũng chỉ là một gia tộc có nguồn tài lực xếp hàng đầu mà thôi.
này cũng không phải lè gia tộc hàng đầu, cũng chỉ là một gia tộc có nguồn tài lực xếp hàng đâu mà thôi.
Ma nhà họ Tô ở Yên Kinh, lại là gia tộc đứng đâu Hoa Quốc, đứng đâu về mọi mặt!
Thậm chí, trên thế giới này, nhà họ Tô ở Yên Kinh có danh vọng và thê’ lực lớn mạnh, dùng lời hứa hẹn của nhà họ Lâm đi đối phó với nhà họ Tô, vậy chẳng khác nào dồn nhà họ Lâm vào chỗ chết cả.
Trừ khi, nhà họ Lâm trở nên lớn mạnh gấp đôi hiện tại.
Mà chuyện Tiêu Sách dùng lời hứa hẹn của nhà họ Lâm, lại là một chuyện khác, cũng không dễ dàng, nhưng ít nhất sẽ không có chuyện dồn nhà họ Lâm vào chỗ chết…
Lâm Bán Thanh hít sâu một hơi, cười khổ nói: “Xem ra, hai nguyện vọng trước của anh tôi không thể giúp gì được rồi.”
Tiêu Sách nhếch miệng mỉm cười: “Cô thực sự muốn giúp tôi thực hiện ước mơ sao? Sớm biết như vậy thì tôi đã nói ra mấy nguyện vọng dễ thực hiện hơn rồi, ví dụ như trở thành tỷ phú ấy.”
Iiyuyẹn vụny ue uiụu niẹn non roi, VI uụ nnu trở thành tỷ phú ấy.”
Lâm Bán Thanh cũng mỉm cười nói: “Điều ước này tốt đẹp nè, như vậy tôi có thể trở thành một thiên sứ thực hiện ước mơ, giúp anh hoàn thành giấc mơ của mình…”
Nhà họ Lâm không có gì nhiều cả, chỉ có nhiều tiền thôi.
Chỉ tính riêng về tiền bạc, nhà họ Lâm chắc chắn là một trong những gia tộc đứng đầu Hoa Quốc này, cho nên, nếu Tiêu Sách thực sự muốn trở thành tỷ phú, Lâm Bán Thanh có thể dế dàng thỏa mãn anh.
Nhưng rất rõ ràng, mục tiêu của Tiêu Sách không hề đơn giản như vậy.
Đương nhiên, mục tiêu của anh có lớn đến đâu cũng phải thực hiện từng bước một, anh muốn đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất thì cũng phải có tiền!
Tiền, quyền, thế, lực, không thể thiếu thứ nào cả.
Chỉ cần những thứ này đêu đứng đâu vậy thì chính là đứng trên đỉnh cao rồi.
phong cảnh đẹp nhất thì cũng phải có tiền!
Tiền, quyền, thế, lực, không thế thiếu thứ nào cả.
Chỉ cần những thứ này đều đứng đầu vậy thì chính là đứng trẽn đỉnh cao rồi.
Lâm Bán Thanh khống thế nào trực tiếp giúp Tiêu Sách đứng ở vị trí đính cao nhất nhưng có thể giúp anh tránh được một vài đường vòng quanh, ít nhất trẽn phương diện tiền bạc, Lâm Bán Thanh và nhà họ Lâm là những người kiếm tiền rất giỏi.
“Tôi nghe nói, anh và hai người bạn của anh đang chuẩn bị mở một nhà máy, buôn bán với bên Châu Phi sao?” Lâm Bán Thanh đột nhiên mở lời nói.
Tiêu Sách gật gật đầu cũng không phủ nhận.
Chuyện này Tiêu Sách chưa từng công khai thậm chí cũng không phụ trách, hoàn toàn giao cho Phương Bác và Cố Minh nhưng Tiêu Sách cũng chưa từng phủ nhận.
Nỗ lực kiếm tiền cũng không phải là chuyện gì mất mặt cả.
Mặc dù quy mô hiện tại của bọn họ, đối với nhà họ Lâm mà nói, nhiều nhất cũng chỉ như một phân xưởng nhỏ nhưng quả thực là sự nghiệp hiện tại của Tiêu Sách, chỉ vừa bắt đầu vẫn chưa phát triển.
Theo kế hoạch của Tiêu Sách, nửa năm sau anh có thể dựa vào “phân xưởng nhỏ” này kiếm được ít nhất trên triệu, một năm sau, ít nhất cũng có năm triệu.
nnai cung CO nam iriẹu.
Sau đó mới là thời gian anh quyết đoán dũng mãnh tinh tiến.
Đương nhiên, cho dù đến lúc đó thì vẫn kém xa nhà họ Lâm, muốn phát triển một phân xưởng nhỏ trở thành một gia tộc giàu có khổng lồ như nhà họ Lâm, trong vòng mấy năm không thể làm được.
Tiêu Sách suy tính, dùng ba năm trởthành người giàu có hàng đầu ở thành phố Giang Lăng, giá trị tài sản ròng là mười triệu, trong vòng năm năm trở thành một trong những người giàu có nhất Hoa Quốc, tài sản ròng ít nhất cũng phải có trên trăm triệu!
Lúc đó cho dù không bằng nhà họ Lâm thì Tiêu Sách cũng có thể hoàn thành được một vài kê’ hoạch.
Mà năm năm, cũng là giới hạn khoan nhượng để Tiêu Sách ẩn nấp âm thầm phát triển.
Năm năm sau, đến lúc đó bất luận anh có sức lực như thế nào, cũng sẽ bất chấp tất cả mà trực tiếp đối chiến với nhà họ Tô ở Yên Kinh, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Tô!
cả mà trực tiếp đối chiến với nhà họ Tô ở Yên Kinh, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Tô!
Giẫm đạp Lý Như Yêu dưới bàn chân mình!
Đây chỉ là kế hoạch của Tiêu Sách nếu có thể nhanh hơn, đương nhiên Tiêu Sách cũng rất hài lòng, nhưng mà đây chính là tình huống chắc chắn nhất mà anh đã tính toán.
Đối thủ của anh quá mạnh mẽ, những chuyện anh phải làm qua khó khăn, cần phải đi từng bước một.
Lâm Bán Thanh không biết Tiêu Sách nghĩ như thê’ nào, nhưng cô thấy phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách, Phương Bác và Cố Minh, cho dù phát triển mười năm cũng chỉ là một phân xưởng hơi lớn một chút mà thôi.
Tìm một nhà máy sản xuất hộ sản xuất ra mười mấy vạn đôi dép lê bán đến Châu Phi sao? Có thể kiếm được tiền không? Một lần nếu thuận lợi có thể kiếm được mười mấy vạn đến mấy trăm vạn.
Mà chút tiền ấy, không đủ để con cháu nhà họ Lâm tùy tiện mua một chiếc ô tô.
Mà chút tiền ấy, không đủ để con cháu nhà họ Lâm tùy tiện mua một chiếc ô tô.
Nhưng Lâm Bán Thanh mơ hồ cảm nhận được, phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách buôn bán với người Châu Phi, hẳn là không đơn giản như bề ngoài cô nhìn thấy…
Tiêu Sách hẳn là sẽ không vừa ý với chút tiền lãi bán dép lê ấy…
Nhưng cho dù không đơn giản, lợi nhuận phía sau gấp mười lần bề ngoài vậy thì chẳng qua cũng chỉ là làm ăn mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn, vẫn không đáng để nhà họ Lâm để vào mắt.
Cho nên Lâm Bán Thanh mở lời nói: “Tiêu Sách, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phân xưởng nhỏ của anh không hề có triển vọng, vẫn nên đóng cửa sớm thôi, bây giờ trong tay tôi có rất nhiều dự án tốt, tùy tiện giao cho anh một dự án cũng có thể kiếm được lãi đến hàng trăm vạn, hàng triệu rồi, chu kỳ cũng không dài, cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách kinh ngạc nhìn cô ấy.
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách kinh ngạc nhìn cô ấy.
Anh muốn biết những lời Lâm Bán Thanh nói là ý của bản thân cô ấy hay là đã được sự cho phép của ông cụ Lâm hay Lâm Vân rồi.
Nếu là lời căn dặn của ông cụ Lâm và Lâm Vân thì tại sao vừa rồi lúc ở nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm không chủ động nhắc tới chứ?
“Đây là suy nghĩ riêng của cô sao?” Tiêu Sách nhịn không được hỏi.
Lâm Bán Thanh do dự một lúc, vẫn gật đâu nói: “Không sai, đây quả thực là ý kiến của một mình tôi, nhưng bây giờ phần lớn tài nguyên của nhà họ Lâm dều nằm trong tay tôi, mà ông nội tôi đã đích thân đồng ý kết thành đối tác chiến lược với anh rồi, cho nên tôi chuyển một vài dự án của nhà họ Lâm để anh phụ trạc, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, không có bất kỳ vấn dề gì cả.”
“Toàn bộ nhà họ Lầm sẽ không có ai dám lời ra tiếng vào đâu, cho nên anh cứ yên tâm đi.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy cũng không nói gì, lời giải thích của Lâm Bán Thanh nghe quả thực rất hợp lý nhưng chỗ không hợp lý nhất là rõ ràng cô ấy không thể làm như vậy được.
Giao một phần các dự án tốt trong tay nhà họ Lâm cho Tiêu Sách, điều này chẳng khác nào Lâm Bán Thanh đang chĩa khủy tay ra ngoài cả.
Lâm Bán Thanh chuyển đồ từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng sao?