Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Tiêu Sách nhìn Lâm Bán Thanh, cảm thấy những điều này cũng không cân phải giấu diếm Lâm Bán Thanh.
Sau khi Lâm Bán Thanh nghe xong, nhất thời ngây ngấn cả người, giống như bị ước mơ hay nói là mục tiêu của Tiêu Sách làm cho choáng váng, không hề giống như những gì cô đang tưởng tượng.
Rất đơn giản, rất hợp lý nhưng cung rất khó cực khó.
“Dì Hàn anh nói chính là người thân của anh sao?” Lâm Bán Thanh hỏi, đương nhiên cô ấy đã từng điều tra qua Tiêu Sách rồi, biết được anh đã không còn người thân cùng huyết thống nào nữa rồi.
“Không, dì ấy là người tôi yêu nhất.” Tiêu Sách không chút do dự nói.
Mặc dù anh mơ hồ cảm nhận được, Lâm Bán Thanh có thể đã nảy sinh một chút tình cảm mơ hồ với anh rồi, anh trả lời như vậy rất có thể bóp chết tình cảm mông lung mà Lâm Bán Thanh vừa có với anh, nhưng anh vẫn không chút do dự mà nói ra, bởi vì đây chính là đáp án chân thực nhất trong lòng anh.
Anh không muốn lừa gạt Lâm Bán Thanh, cũng không muốn lừa gạt bất kỳ người nào.
Anh nói xong, phát hiện Lâm Bán Thanh ngây người một lúc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, khẽ cúi đâu, khiến người ta không thể nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô ấy.
“Vậy cô ấy… đỉ đâu rồi? Mặc dù việc làm ăn và thế lực của nhà họ Lâm chúng tôi đều ở trong thành phố Giang Lăng nhưng vẫn có kha khá tai mắt, có thể giúp anh được.”
“Tôi không biết, có thể là ở nước M.” Tiêu Sách lắc đâu.
Lâm Bán Thanh cũng lắc đầu, nếu như ở trong nước, nhà họ Lâm còn có một vài tai mắt nhưng ở nước M thì nhà họ Lâm không hề có căn cứ nào cả.
“Xin lổi anh, ở nước M thì tôi không giúp gì được rồi.”
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Cô có suy nghĩ như vậy tôi đã rất cảm kích cô rồi, cô không cần phải cảm thấy có lổi đâu, điều này căn bản không liên quan gì đến cô cả, tôi sẽ đích thân đi tìm dì ấy.”
“Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ tìm được, mặc dù tôi chưa từng gặp dì Hàn nhưng người phụ nữ có thể khiến anh yêu sâu đậm như vậy, chắc chắn không phải là một người phụ nữ bình thường.”
Lâm Bán Thanh mỉm cười nói.
Trong đầu Tiêu Sách đột nhiên hiện lên gương mặt của dì Hàn, dì Hàn là một người phụ nữ bình thường sao?
Tiêu Sách đã từng cho rằng, dì Hàn ngoại trừ có chút nhan sắc thì chính là một người phụ nữ bình thường, nhưng bây giờ, Tiêu Sách vẫn còn có suy nghĩ như vậy thì chính là một tên ngốc rồi.
Dì Hàn, không đơn giản, bí mật trên người dì ấy, có thể còn nhiều hơn cả Tiêu Sách.
Mà những điều này, đợi đến lúc Tiêu Sách tìm được dì ấy, đương nhiên sẽ tháo bỏ toàn bộ, mặc dù Tiêu Sách muốn nhanh chóng tìm được dì Hàn nhưng cũng biết chuyện này không thể gấp gáp được.
Những lời căn dặn lúc dì Hàn ra đi, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Dì Hàn không nỡ rời bỏ cậu, nhưng tôi cần phải rời đi, cậu nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, bình an… phải nỗ lực, bởi vì chỉ có đứng càng cao mới có thể nhìn càng xa, có lẽ như vậy chúng ta mới có cơ hội gặp lại, nếu không, quên dì Hàn đi, sống cho tốt…”
“Thế giới này, không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu… trình độ của cậu quá thấp, có rất nhiều thứ cậu không thể nhìn thấy, càng không thể tiếp xúc được…”
Cho nên, Tiêu Sách yêu thương dì Hàn, đương nhiên cũng bằng lòng tin tưởng mỗi một câu nói dì Hàn để lại.
Cho nên anh không nóng lòng đi tìm dì Hàn, mà cố gắng nâng cao trình độ và thực lực của bản thân, anh mơ hồ cảm nhận được, đợi đến lúc anh tìm được dì Hàn, còn có rất nhiều rất nhiều khó khăn trắc trở đang chờ đợi anh.
Anh muốn ở bên cạnh dì Hàn, nhưng khó khăn anh phải đối diện, có lẽ không giống như những gì bây giờ anh đang tưởng tượng, nếu anh không chuẩn bị chu đáo, có lẽ ngay cả cơ hội tranh giành cũng không có.
Lâm Bán Thanh thấy Tiêu Sách không nói gì, dường như cũng biết Tiêu Sách không muốn nói nhiều chuyện liên quan đến dì Hàn, ngược lại mở lời: “Nhà họ Tô ở Yên Kinh mà anh nói đến, là nhà họ Tô nào vậy?”
“Yên Kinh có nhiều nhà họ Tô vậy sao?”
Tiêu Sách tò mò hỏi.
Lâm Bán Thanh gật gật đầu: “Họ Tô là họ quyền thế, thành phố Giang Lăng không chỉ có một nhà họ Tô, Yên Kinh đương nhiên cũng như vậy… trong tất cả những nhà họ Tô, có một nhà rất đặc biệt, ngược lại tôi hy vọng, đó không phải là nhà họ Tô mà anh nói đến, nếu không, chỉ e tôi lại không thể giúp gì cho anh rồi.”
Lâm Bán Thanh nói xong, trong mắt lóe lẽn một tia lo lắng.
Tiêu Sách nhíu mày nói: “Nhà họ Tô ở Yên Kinh tôi nói đến… hẳn là nhà họ Tô mà cô nói rất đặc biệt đấy, cô biết Lý Tứ Hổ không? Anh ta chính là chó săn của nhà họ Tô, Lý Như Yêu cô đã nghe thấy cái tên này chưa? Anh ta chính là kẻ thù của tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ giết chết anh ta!”
Tiêu Sách nói xong, Lâm Bán Thanh nhất thời hít một ngụm hơi lạnh.
Mặc dù cô đã có dự cảm, nhà họ Tô mà Tiêu Sách có thù oán chính là nhà họ Tô lớn mạnh khiến Lâm Bán Thanh cảm thấy kinh khủng kia nhưng khi thực sự nghe được điều này từ trong miệng anh, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lâm Bán Thanh biết Lý Tứ Hổ, lúc này nhà họ Tô ở thành phố Giang Lăng có một dự án bất động sản ởthành phố Giang Lăng, là một trong những dự án tiên phong về sự phát triển của nhà họ Tô ở phương Nam, mà Lý Tứ Hổ là người phụ trách dự án này.
Mà Lý Như Yêu, Lâm Bán Thanh lại không hiểu rõ lắm, mặc dù là người thừa kế nhà họ Tô nhưng vô cùng kín tiếng, vẫn luôn ở trong quân doanh.
Nhưng Tiêu Sách nói Lý Tứ Hổ là một con chó của Lý Như Yêu, thân phận của Lý Như Yêu không đơn giản như vậy.
Nhưng bất luận thế nào, đáng sợ thực sự không phải là Lý Như Yêu và Lý Tứ Hổ mà là toàn bộ nhà họ Tô kinh khủng, lớn mạnh đến mức làm cho Lâm Bán Thanh không dám nảy sinh ý nghĩ chống đối.
Cô hít sâu một hơi nói: “Tôi biết, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu ở Thương Minh Hoa Quốc, một trong những người khởi xướng? Việc làm ăn của nhà họ Tô ở Hoa Quốc chủ yếu tập trung ở thế hệ Hoa Bắc, nhưng nhiều hơn vẫn là các công xưởng ở các nơi trẽn thế giới, bọn họ thậm chí còn buôn bán súng ống đạn dược nữa.”
“Vũ khí của rất nhiều quốc gian xảy ra chiến loạn ở Trung Đông, Châu Phi đều do các công xưởng quân sự ở nước ngoài của nhà họ Tô cung cấp, nghe đâu nhà họ Tô có quân đội lính đánh thuê riêng nữa!”
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách lại nhíu mày.
Đưong nhiên anh biết nhà họ Tô ở Yên Kinh rất lớn mạnh, chỉ có không ngờ Lâm Bán Thanh lại hiểu rõ như vậy, nhưng anh cũng biết một vài điều mà Lâm Bán Thanh không biết được.
Ví dụ như, nhà họ Tô không phải nghe nói có đội quân lính đánh thuê riêng mà là thực sự có!
Hơn nữa, không chỉ có một!
Nhà họ Tô âm thầm nắm giữ ít nhất ba binh đoàn lính đánh thuê lớn, bên ngoài còn có hai tập đoàn bảo vệ khổng lồ nữa, lực lượng vũ trang vô cùng lớn.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đến tận bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa đi thu thập nhà họ Tô.
Đây cũng chính là nguyên nhân tai sao đến tận bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa đi thu thập nhà họ Tô.
Thực lực của mình anh rất mạnh mẽ, anh cũng có đủ tự tin nhưng cảm thấy với sức lực của một mình anh thì không thể lật đổ, hủy hoại, giẫm đạp nhà họ Tô dưới chân được.
Anh của hiện tại đối với nhà họ Tô mà nói chẳng qua chỉ là một con sâu cường tráng một chút mà thôi.
Nhà họ Tô bây giờ, căn bản không thèm nhăm vào Tiêu sách, cho dù Tiêu Sách có mối hận thù sâu sắc với Lý Như Yêu thì cũng chỉ là chuyện cá nhân, bọn họ không thực sự dùng toàn lực đối phó với anh.
Nếu không, Tiêu Sách bây giờ chỉ e sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều phiền phức.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!