Những người này chết không hề oan uổng tí nào, bất cứ ai bị bắt đều có thể bị tử hình, nhưng mà bọn họ sống rất tốt, còn tốt hơn nhiều người.
Tiêu Sách không hề thương hại những người này, cho dù có giết hết bọn họ để nâng cao thực lực của mình thì Tiêu Sách cũng không cảm thấy tội lỗi.
“Hắc Bảng sao…”
Tiêu Sách nói với giọng nỉ non, lạnh lùng cùng phấn khích xen lẫn trong mắt anh.
Tính cả lần ám sát này thì đây là lần thứ ba Hắc Bảng đến giết anh, dựa trên tình hình hiện tại thì e là sẽ có nhiều sát thủ Hắc Bảng đến tìm anh.
Tuy sát thủ Hắc Bảng chỉ vì tiền, không có thù oán gì với Tiêu Sách nhưng nếu bọn họ cứ đến ám sát anh thì anh cũng không thế đề phòng một cách bị động.
Có lẽ anh nên cho bọn sát thủ của Hắc Bảng một bài học cùng cảnh cáo nhớ đời.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển nhanh chóng, anh đang nghĩ nên dạy cho đám sát thủ ẩn mình trong bóng tối một bài học nhớ đời, tốt nhất là giết cho bọn họ sợ.
Tiêu Sách muốn trả thù Hắc Bảng thì nên dùng phương pháp sảng khoái nhất để xử lý, tức là diệt sạch tổ chức sát thủ này.
Nhưng Tiêu Sách vẫn không có cách nào để làm vậy, không phải anh không có khả năng mà là anh không biết căn cứ của Hắc Bảng nằm ở đâu.
ở thế giới này, e rằng ngoài người quản lý Hắc Bảng thì cũng chỉ có vua sát thủ mới biết căn cứ của Hắc Bảng ở nơi nào.
Nếu như không thể diệt Hắc Bảng, vậy thì anh giết sát thủ của Hắc Bảng.
Lúc bình thường thì sát thủ của Hắc Bảng luôn ẩn náu ở các nơi trên thế giới, chỉ có khi nhận nhiệm vụ thì bọn họ mới đi giết người, nên muốn giết bọn họ với số lượng lớn thì không có cách nào.
Nhưng lúc này Tiêu Sách lại có cơ hội để giết một lượng lớn sát thủ của Hắc Bảng.
Hơn nữa, bọn chúng đang ở thành phố Giang Lăng.
Tiêu Sách biết lúc này có hơn mười sát thủ Hắc Bảng tồn tại ởthành phố Giang Lăng.
Lí do để những sát thủ này xuất hiện ở thành phố Giang Lăng không phải là Tiêu Sách. Mặc dù Tiêu Sách cũng đang là mục tiêu báo thù với số tiền thưởng hai mươi triệu đô la, nhưng không đủ để hấp dẫn nhiều sát thủ Hắc Bảng đến vậy.
Mục tiêu của nhiều sát thủ tụ tập ởthành phố Giang Lăng, hơn nữa còn chưa muốn rời đi lè Cao cẩn Băng.
Đúng vậy, chính là Cao cẩn Băng.
Tiêu Sách làm vệ sĩ của Cao cẩn Băng nên biết cô ấy gây thù chuốc oán với nhiều người, mặc dù lâu lắm rồi cô ấy không gặp nguy hiểm nhưng đấy là bởi vì đã lâu rồi cô ấy không rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Tiêu Sách có thể chắc chắn rằng, ngày mà Cao Cẩn Băng ra khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, đi qua nơi hơi hẻo lánh một chút thì sẽ có vô số sát thủ đến giết cô ấy.
Nhiệm vụ giết chết Tiêu Sách có gia hai mươi triệu đô la, mà nhiệm vụ giết chết Cao Cẩn Băng có giá lên đến hàng trăm triệu đô.
Đầu óc của Tiêu Sách xoay chuyển liên tục, anh thầm quyết định, sau đó nhếch môi.
Anh muốn cho sát thủ Hắc Bảng một bài học, nhưng cần Cao cẩn Băng phối hợp một chút.
Cần Cao Cần Băng làm mồi nhử.
Tất nhiên là không phải bây giờ.
Tuy rằng Tiêu Sách rất tự tin, nhưng vì sự an toàn của Cao cẩn Băng, anh cân phải sắp xếp thật tốt, cần làm sát thủ của Hắc Bảng thiệt hại nặng với điều kiện Cao cấn Băng không gặp nguy hiểm.
Anh cần thời gian để lên kế hoạch.
Còn bây giờ, Tiêu Sách quyết định đến nhà họ Lâm một chuyến. Nhà họ Lâm là thế lực mạnh nhất ởthành phố Giang Lãng, nếu có sự trợ giúp của bọn họ thì kế hoạch của Tiêu Sách cũng sẽ đon giản hơn nhiều.
Nhưng trước hết thì Tiêu Sách phải xử lý thi thể của sát thủ còn lại.
Lúc này, vết thương do Tiêu Sách tự rạch đã kéo màn, khép lại. Năng lực tự khôi phục của cơ thể kỉnh khủng đến nỗi làm Tiêu Sách khiếp sợ.
Tiêu Sách chỉ có thể rạch một vết thương trên tay, sau đó dùng máu thịt tiếp xúc với thi thể của sát thủ.
Mười mấy giây sau, sát thủ tan biến không còn chút dấu vết nào.
Mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách lại tăng vọt. Hai thi thể làm khí của anh tăng lên sáu phần mười, tương đương với ba năm tu luyện khắc khổ.
Khi cảm nhận được khí tăng trưởng, dù ý chí của Tiêu Sách rất kiên định thì sự tham lam vẫn trào ra khỏi đáy lòng anh.
‘Nếu như mình cứ giết chóc thì…’
‘Quên đi’, Tiêu Sách nhanh chóng lắc đâu, vứt ý nghĩ này sang một bên, anh không thể nào vì tăng trưởng khí mà giết hại người vô tội.
Đây là ranh giới khống thể chạm vào.
“Hay là đỉ đến nhà họ Lâm. E là bọn họ đã đợi không nổi rồi…”
Tiêu Sách dọn dẹp căn phòng một chút, anh phải chắc chắn rằng hai tên sát thủ không để lại bất cứ dấu vết nào. Sau đó anh bước ra khỏi nhà, rời khỏi khu nhà ổ chuột rồi lái xe đến nhà họ Lâm.
Lúc này, đúng là nhà họ Lâm không đợi nổi.
ở phòng khách của nhà họ Lâm, một đám người chủ chốt của nhà họ Lâm đang tụ lại bàn bạc, mà chuyện để bọn họ bàn bạc là Tiên Thiên Công.
Người ngồi vào vị trí gia chủ là ông cụ Lâm, Lâm An, gia chủ đưong thời của nhà họ Lâm là Lâm Vân ngồi ở phía bên trái ông.
Bên cạnh Lân Vân là Lâm Bán Thanh, nhân vật chủ chốt thứ ba, tiếp đến là Hàn Tô.
Mà ở đối diện với Lâm Vân, bên phải Lâm An là Lâm Hạo Bằng, bác cả của Lâm Bán Thanh cùng hai đứa con trai của ông ta là Lâm Hải Phong cùng Lâm Vũ Thiên.
Hiện nay mấy người này là nhân vật chủ chốt của nhà họ Lâm.