Tiêu Sách thầm nghi, trong lúc này anh không muốn dùng hai từ “cắn nuốt” này.
Dù sao thì đó là hai cái xác, chuyện cắn nuốt xác chết này, Tiêu Sách nghĩ thử thôi cũng thấy buồn nôn, nhưng nếu chỉ là ăn mòn thì sẽ không có vấn dề gì nữa.
Nghĩ là làm, Tiêu Sách lập tức làm đứt ngón tay, sau đó nhỏ hai giọt máu lên xác của sát thủ.
Ngay lập tức, Tiêu Sách phát hiện máu của anh quả thật giống như một chiếc bàn ủi nóng rực, trực tiếp ăn rổng một lỗ cỡ đầu ngón tay trên xác chết, sau đó tan chảy xuống sàn nhà, tan thành một cái hố nhỏ sâu không thấy đáy, khiến Tiêu Sách trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.
Nhưng cái xác đó, ngoại trừ có thêm một lỗ ra cũng không có gì thay đổi.
Điều này càng khiến Tiêu Sách thêm đau đầu, tình huống này không giống như anh tưởng tượng, anh còn tưởng rằng máu của mình có thể làm tan chảy các xác đó.
“Sau này chiến đấu với người khác, lúc đánh không lại chỉ cần bắn một giọt máu về phía đối thủ, sợ là sẽ có uy lực mạnh hơn bất kỳ loại đạn nào…”
Tiêu Sách bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, anh không nhịn được chọt nhếch miệng bật cười.
Nhưng lúc này xử lý hai cái xác quan trọng hơn, anh cũng chưa từng nghiên cứu sâu về vấn đề này, suy nghĩ một lúc, anh thấy muốn làm tan chảy cả cái xác này không thể chỉ dùng máu là được, mà phải để cái xác tiếp xúc với máu thịt của anh!
Tuy như thế cũng hơi buồn nôn, nhưng Tiêu Sách chỉ có thể tự an ủi bản thân, xác chết bị ăn mòn tan chảy hết, chứ không phải bị cắn nuốt hết…
Sau đó, Tiêu Sách đè chỗ bị rách da của mình lên trên cái xác.
Phút chốc, Tiêu Sách kinh hãi phát hiện ra, cái xác của sát thủ nằm dưới đất đã nhanh chóng khô lại, chưa đến mười giây thì biến mất hoàn toàn!
Ngay cả xương cốt và quần áo cũng không còn sót lại chút nào, tất cả đều biến mất hết!
Nhưng Tiêu Sách lại phát hiện một chuyện kinh khủng hơn, sức mạnh trong cơ thể anh lúc này quả thật như đang sôi bùng lên, mạnh mẽ bùng lên từng đợt lớn, ít nhất cũng tăng lên ba lần!
Ba lần!
Tiêu Sách quả thật đã khiếp sợ, sức mạnh trong cơ thể anh phải luyện tập cực khổ mấy năm liền, sau cùng mới tích lũy được đến trình độ bây giờ.
Đừng nói một lúc tăng lên ba lần, cho dù tăng lên một chút thôi Tiêu Sách cũng cảm thấy rất vui rồi.
Ba lần, đó ít nhất cũng là thành quả một năm chăm chỉ luyện tập!
Nhưng bây giờ, chỉ “tan chảy” một cái xác của sát thủ, sức mạnh của anh đã tăng hẳn ba lần, hiệu quả này làm Tiêu Sách thấy phấn khích, nhưng cũng làm Tiêu Sách thấy hoảng sợ.
phăn khich, nhưng cung làm Tiẽu Sách thăy hoảng sợ.
Bởi vì( sức mạnh nàỵ có được nhờ cái xác đó!
Anh không chầc chắn lắm, có phải mổi một cái xác “tan chảy”, hoặc là làm “tan chảy” một người nào đó cũng sẽ có hiệu quả tăng cao thế này không, nhưng có lẽ cũng gần như là vậy.
Tiêu Sách rất sợ, anh sợ bản thân mình sau này sẽ vì nâng cao thực lực, anh sẽ không nhịn được đi giết người bừa bãi!
Dù sao thì giết một người, sau đó làm “tan chảy” xong là đã có thế có được thành quả tương đương hai năm tập luyện, nếu như giết hàng trăm nghìn người, vậy sức mạnh của anh sẽ lên đến trình độ nào?
Sợ rằng đến lúc đó, trẽn hành tinh này sẽ không còn ai là đổi thủ của anh nữa.
Hòa tan thi thể, hoặc là nuốt chửng thi thể để tăng khí, điều này làm Tiêu Sách cảm thấy rất xấu xa.
Giống như những tu sĩ tà đạo tu luyện ma công, tuy tốc độ tăng lên nhanh nhưng nó phá vỡ quy luật tự nhiên, quá độc ác, không được chính đạo chứa chấp.
Đột nhiên Tiêu Sách cảm thấy nếu như năng lực này của anh bị người khác phát hiện, thì anh sẽ bị một số người xem là ma đạo sao? Sau đó thì chống lại anh để trừ gian diệt ác?
Ví dụ như Hiệp hội những người luyện khí trong truyền thuyết?
Nhưng Tiêu Sách lập tức vứt bỏ suy nghĩ này, anh thản nhiên đối mặt với năng lực của mình.
Mặc dù những năng lực này rất độc ác, rất kinh khủng giống như tà đạo, nhưng chỉ cần anh không làm việc ác thì năng lực đó sẽ không bị lẫn lộn giữa thiện và ác.
không bị lân lộn giữa thiện và ác.
Người bị lẫn lộn giữa thiện và ác là con người chứ không phải năng lực.
Nếu như một sát thủ xem mạng người như cỏ rác có được năng lực này, Tiêu Sách có thể tưởng tượng ra viễn cảnh giết chóc hàng loạt, máu chảy thành sông.
Nhưng một vị cao tăng đắc đạo có được thì kết cục sẽ hoàn toàn khác.
Năng lực không chính tà, thiện ác, năng lực có thể cứu người cũng có thể giết người, ở trong tay những loại người khác nhau thì sẽ có tác dụng khác nhau.
Tiêu Sách không cảm thấy bản thân là người lương thiện, nhưng anh cũng không phải sát thủ xem mạng người như cỏ rác. Những năm anh làm bộ đội, tuy anh thường xuyên nhìn thấy cảnh chết chóc, bàn tay cũng dính đầy máu tanh nhưng người anh giết là kẻ địch, là trùm buôn thuốc phiện, là tội phạm, cho tới bây giờ anh chưa từng ra tay với dân lành.
Tuy rằng ở sâu trong lòng mỗi người đều có một con quỷ.
Nhưng ý chí của Tiêu Sách mạnh mẽ, anh tin rằng mình sẽ khống chế được con quỷ trong lòng, chí ít thì anh tin bản thân sẽ không vì tăng thực lực mà đi giết người vô tội.
Dĩ nhiên, nếu như những người này đáng chết thì Tiêu Sách sẽ dùng xác của bọn họ để nâng cao thực lực của mình.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tiêu Sách lập tức sáng lên.
Thế giới có vẻ ngoài hòa bình này còn tăm tối hơn tưởng tượng của nhiều người.
Chiến tranh cùng chém giết xảy ra mỗi ngày, không ai thuộc thế giới ngầm trong sạch cả, tay của bọn họ dều dính máu tươi.
Giống như Hắc Bảng.
Sát thủ của Hắc Bảng chỉ cần cấp bạc trở lên thì đêu dính đầy máu tươi của rất nhiều người vô tội, không ai ngoại lệ cả.
ở thế giới ngầm, tổ chức tương tự Hắc Bảng vẫn có.