Sau khi rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, Tiêu Sách chạy nhanh về khu nhà ổ chuột.
Sau khi về khuya, khu nhà ổ chuột vốn dĩ đã vắng người bây giờ lại không có một ánh đèn nào, có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Tiêu Sách đóng kỹ cửa, mở đèn phòng lên, chuẩn bị nghiên cứu cơ thể mình biến đổi như thế nào, hiện tai anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Từ trong miệng Cao cẩn Băng, Tiêu Sách biết có lẽ đại thực bào của anh biến đổi lạ thường, số lượng đại thực bào trong cơ thể anh đã gấp một triệu lần người thường.
Đại thực bào là một bộ phận của hệ miễn dịch, mổi đoạn có tác dụng nuốt chửng vi khuẩn gây bệnh, nhưng sau khi đại thực bào tăng gấp một triệu lần người bình thường, thì hiệu quả sản sinh như thế nào, hiệu quả cắn nuốt mạnh bao nhiêu, anh còn cần phải thử nghiệm mới biết được.
Khi ở phòng thí nghiệm của Cao cẩn Băng, những dụng cụ được cắm vào cơ thể Tiêu Sách bị ăn mòn một cách khó hiểu, Cao Cẩn Băng lập tức hoài nghi chúng bị đại thực bào trong cơ thể anh cắn nuốt, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể, lúc này Tiêu Sách muốn chứng thực điều này.
Anh bắt đầu thử…
Một tiếng sau, Tiêu Sách ngừng thử nghiệm.
Trong mắt của anh có kinh ngạc, có phấn khởi, cũng có tiếc nuối…
Kinh ngạc là bây giờ cơ thể của anh có thể nuốt chửng mọi vật chất đến từ bên ngoài, hiệu quả cắn nuốt rất mạnh làm Tiêu Sách há hốc mồm kinh ngạc, quá khủng khiếp.
Tiêu Sách từng thử dùng một con dao bằng hợp kim cắt thịt mình. Anh lấy con dao bằng hợp kim này từ thi thể của một người lính đánh thuê đứng đầu, vô cùng sắc bén, kiên cố không gì phá nổi, cho dù cắt sắt thép cũng thành cắt đậu hũ, cho dù dùng nước cường toan mạnh nhất ngâm cũng không có phản ứng gì.
có phản ứng gì.
Nhưng sau khi con dao bằng hợp kim này cắt vào thịt anh, thì Tiêu Sách lập tức nhận ra con dao này bị ăn mòn!
Chỉ trong mấy giây ngân ngủi, một phần dao tiếp xúc với máu thịt của Tiêu Sách đều biến mất, mà khí trong cơ thể của Tiêu Sách cũng lớn mạnh.
Sau đó Tiêu Sách lại thử rất nhiều vật chất, không ngoài dự đoán chút nào, tất cả đều bị nuốt chửng.
Giống như trong cơ thể của Tiêu Sách có giấu côn trùng có khả năng cắn nuốt, cho nên bất cứ vật chất nào chạm vào đều sẽ bị nuốt chửng.
Anh phấn khích, tất nhiên là bởi vì… sau khi cắn nuốt thì khí trong cơ thể anh sẽ tăng trưởng.
Tiêu Sách không biết nguyên lý chuyển đổi là gì, vì sao bất kỳ vật chất nào bị nuốt chửng đều chuyển đổi thành khí, nhưng câu trả lời cũng không quan trọng cho lắm/
Chỉ cần năng lực được nâng cao thì tốt rồi!
Chỉ cần năng lực được nâng cao thì tốt rồi!
Bởi vì trước đây, muốn tăng khí là chuyện quá khó.
Tuy đến bây giờ, ngoài việc dùng khí để chữa bệnh cho ông cụ Lâm, giúp Thiên Diệp sống sót qua việc tôi luyện thuốc, thì anh cũng không biết sử dụng khí để làm gì.
Dường như khí góp phần khá ít vào việc nâng cao thực lực của anh, cho đến bây giờ anh vẫn dùng cơ thể chiến đấu.
Nhưng Tiêu Sách lại có linh cảm, khí vô cùng quan trọng. Bây giờ anh không thể lợi dụng khí để chiến đấu là vì số lượng khí còn quá ít mà thôi.
Anh cảm thấy, chờ đến khi khí trong cơ thể anh có thật nhiều, thì đó là thời điểm thực lực của anh lại tăng vọt lên lần nữa.
Sâu thẳm trong nơi nào đó của anh cảm thấy có thể đến lúc đó, anh mới được xem là vô địch thật sự!
Có thể khí là nhân tố quyết định cho lần tiến hóa tiếp theo của anh.
Bây giờ Tiêu Sách đã đi được ba phần đầu tiên của Tiên Thiên công, cũng dùng hồi hải mã để mô phỏng tu luyện, nhưng sau khi tu luyện thành công thì anh không có cách nào để luyện ra khí.
Cho nên, bất kể là Hàn Tô hay đám người thầy Vương, tuy tu luyện khí công, cũng nghĩ mình là người luyện khí nhưng thực ra cơ thể của bọn họ chỉ mạnh hơn người bình thường mà thôi, chứ trong cơ thể của bọn họ không có một sợi khí nào cả.
Tiêu Sách đoán, có thể sau khi tu luyện thành công phần thứ tư hoặc năm của Tiên Thiên công mới thì cơ thể mới sản sinh khi, nhưng có lẽ cũng không nhiều.
Nói chung, e là mức độ hiếm có và tầm quan trọng của ‘khí’ còn hơn cả tưởng tượng của Tiêu Sách.
Mà bây giờ, ngoài việc tu luyện Vô danh khí công để tăng khí thì Tiêu Sách lại có thêm một cách mới, điều này làm anh rất phấn khích.
Nhưng chuyện làm anh tiếc nuối là mức độ tăng trưởng quá chậm chạp.
Nhưng Chuyẹn lam anh tiec nuoi la mưc aọ tăng trưởng quá chậm chạp.
“Cho dù mỗi ngày mình liều mạng đâm bản thân, để máu thịt nuốt chửng dao rồi chuyển hóa thành khí, e là mình kiên trì một năm cũng chỉ có thể làm khí tăng lên một phần mười…”
Sau khi Tiêu Sách tính tốc độ tăng lên, anh không khỏi cạn lời.
Anh không thể nào cắt thịt của mình mỗi ngày để nuốt các loại vật chất chỉ để tăng một chút xíu khí, nếu bị người nhìn thấy thì họ sẽ bị dọa mất.
Tất nhiên là Tiêu Sách còn có thể ăn.
Tức là nuốt vào trong bụng, chỉ cần đại thực bào cho rằng đó là vật chất gây hại cho cơ thể thì chúng sẽ nuốt chửng, sau đó chuyển hóa thành khí.
Nói cách khác, chỉ cân Tiêu Sách nuốt các loại độc dược, thì anh không những không sao mà thực lực còn sẽ tăng lên.
Nhưng vẫn quá chậm, không đáng để anh làm vậy.
“Tiếc thật, lúc đầu cho rằng tìm được cách nâng cao thực lực, kết quả lại là như vậy, đúng là trên đời làm gì có chuyện tốt như thế ”
Tiêu Sách nỉ non nói.
Nói tóm lại, lần đột biến này, ngoại trừ việc cơ thể anh trở nên miễn nhiễm với độc tố thì cũng không làm tăng thực lực của anh, cùng lắm thì có chút biến hóa kỳ dị mà thôi.
Đương nhiên bây giờ Tiêu Sách cũng chỉ nghiên cứu sơ qua mà thôi.
Thời gian sau sẽ xảy ra chuyện gì thì anh phải từ từ nghiên cứu.
Tiêu Sách tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Lần trước trợ giúp Thiên Diệp vượt qua việc luyện thuốc cũng đã tiêu hao gần hết khí cùng tinh thần của anh, sau đó lại chiến đấu cùng Thiên Diệp vài trận, rồi lại đến thực nghiệm cho Cao cẩn Băng, trở về lại nghiên cứu cơ thể, Tiêu Sách cũng đẫ buồn ngủ không chịu được, chỉ là ý chí đang chống đỡ mà thôi.
Sau khỉ nằm xuống, Tiêu Sách chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Không biết ngủ bao lâu, Tiêu Sách chợt cảm thấy tim đập nhanh, anh đột nhiên mở hai mắt.
Không hề nghĩ ngợi, anh xoay người xuống giường rồi vọt ra sau cửa, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào như một con báo trong đêm đen.
Mà cùng lúc đó, Tiêu Sách cảm nhận được hai hơi thở nhè nhẹ đang chậm rãi đến gần anh.
Rất gần!
Sát khì nhàn nhạt bao phủ lên đỉnh đâu Tiêu Sách.
Sắc mặt của Tiêu Sách trở nên lạnh lùng, cả người anh như hòa vào bóng tối, anh đứng yên không động đậy, cảm nhận được hai người ở phòng khách đang chậm rãi đi qua.
Giây tiếp theo, cửa phòng bị phá.
Hai con người gầy gò vọt lên, sau đó thì nố súng.
Hai con người gầy gò vọt lên, sau đó thì nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Những viên đạn được giảm thanh nhanh chóng bao phủ mỗi một góc trên chiếc giường của Tiêu Sách, sợi bông bay tán loạn, trông rất hỗn độn.
Nếu như Tiêu Sách không tỉnh lại, thì e là giờ đây anh đã bị bắn thành cái rổ.
Tiếc là lúc này Tiêu Sách không ở trên giường mà đứng phía sau cửa. Khi hai sát thủ bắn súng thì anh không cử động, chờ bọn họ hết đạn thì Tiêu Sách lập tức ra tay.
Anh chọt lao ra từ phía sau cửa, sau đó đạp vào ngực một sát thủ.
Ban đầu sát thủ này cho rằng Tiêu Sách đã chết ở trên giường, không ngờ anh lại đột nhiên lao ra, tạm thời không kịp phản ứng nên bị anh đạp trúng.
Sức lực trong cú đạp này của Tiêu Sách rất lớn, lập tức đá bay cả người anh ta ra ngoài, làm anh ta phun một ngụm máu.
Do Tiêu Sách muốn giữ mạng cho anh ta nên không dùng sức, nếu không anh tin rằng một cú đạp của anh đủ để đá gãy ngực người kia, làm lục phủ ngũ tạng vỡ ra rồi chết.
Nhưng ngay cả như vậy, khi tên sát thủ này ngã xuống đất thì anh ta cũng mất khả năng hành động, cả người run rẩy.
Mà lúc này, một tên sát thủ khác phản ứng kịp, vẻ mặt của anh ta kinh hãi, tay anh ta cầm lấy khẩu súng thứ hai chĩa vào Tiêu Sách.
Tiêu Sách cười nhạt, tay của sát thủ vừa nâng lên thì anh lập tức dùng tay chém vào cổ tay của sát thủ.
Chỉ nghe được một tiếng “rắc” lanh lảnh, nửa cánh tay của sát thủ đã bị bẻ xuống, tạo thành một góc vuông.
Xương sắc bén đâm thủng máu thịt, máu tươi chảy ròng.