“Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi không đuổi anh đi là được rồi chứ gì, nhưng tôi thật sự không biết khi nào tôi sẽ trở lại, anh ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cuối cùng Thiên Diệp cũng mở miệng nói, khuôn mặt đầy vẻ oán trách.
Tiêu Sách nhếch miệng cười, làm sao anh có thể nhìn không ra Thiên Diệp là người ngoài lạnh trong nóng, cô ta chỉ cần một lý do và cái cớ hợp lý thì sẽ bằng lòng để anh ởlại.
Nếu Thiên Diệp cần một lý do và một cái cớ, anh sẽ cho cô ta.
Tuy nhiên, Tiêu Sách ở lại đây cũng không phải là vì muốn nghỉ ngơi trong một căn phòng trống, nếu Thiên Diệp không có ở đây thì anh ở đây làm gì?
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Nói mới nhớ, bây giờ tôi cũng là cổ đông lớn của dược phẩm Tinh Quang và cũng là đối tác của Cao cẩn Băng, nhưng tôi chưa đến phòng thí nghiệm của cô ta xem cô ta nghiên cứu lần nào. Cô hỏi cô ta xem tôi có thể đến thăm nơi nó một chút
I I^uai laiui Iiuny, V/U la ^MI ^an Ill’ll Iy
do và cái cớ hợp lý thì sẽ bằng lòng đế anh ở lại.
Nếu Thiên Diệp cần một lý do và một cái cớ, anh sẽ cho cô ta.
Tuy nhiên, Tiêu Sách ở lại đây cũng không phải là vì muốn nghỉ ngơi trong một căn phòng trống, nếu Thiên Diệp không có ở đây thì anh ở đây làm gì?
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Nói mới nhớ, bảy giờ tôi cũng là cố đông lớn cúa dược phấm Tinh Quang và cũng là đổi tác của Cao cấn Băng, nhưng tôi chưa đến phòng thí nghiệm của cô ta xem cô ta nghiên cứu lần nào. Cô hỏi cô ta xem tôi có thế đến thăm nơi nó một chút không? Yên tâm, nhất định tồi chỉ nhìn chứ không phá hỏng thứ gì đâu.”
“Tôi… Đế tôi hỏi thử…’
Đối với thí nghiệm của Cao cẩn Băng, Tiêu Sách vẫn luôn cảm thấy rất tò mò.
Nhưng ngoại trừ biết rằng nghiên cứu của Cao Cẩn Băng là làm thế nào để nâng cao hệ thống miễn dịch của co thể, Tiêu Sách đối với nhưng thứ khác hoàn toàn không biết.
Tiêu Sách không biết Cao cẩn Băng đã nghiên cứu đến mức độ nào, có thành công hay không, có thể sản xuất hàng loạt hay không.
Tuy nhiên, lần trước trong rừng sâu ở thành phố Thâm Hải, Cao cấn Băng đã bị rân độc cắn, cô ấy đã tự mình chống đỡ cho đến khi Tiêu Sách tới cứu cô ấy, sau chuyện đó một chút di chứng cũng không có, điều này đã chứng tỏ cơ thể của cô ấy sở hữu khả năng miễn dịch vô cùng mạnh.
Tiêu Sách lờ mờ đoán rằng nghiên cứu của Cao Cẩn Băng cách thành công không còn xa nữa rồi.
Cao Cẩn Băng cách thành công không còn xa nữa rồi.
ít nhất cũng đã thành công một phần, dù sao cô ấy đã tự thử nghiệm trên cơ thể mình.
Dám thử nghiệm trên cơ thể mình, đương nhiên Cao cẩn Băng rất có chắc chắn.
Sau khi cảm nhận được khả năng miễn dịch vô cùng mạnh của Cao cẩn Băng, thậm chí Tiêu Sách còn mơ hồ cảm thấy, nghiên cứu của cô ấy cũng có thể là một hướng tiến hóa của cơ thể con người.
Có lẽ đối còn có lợi cho việc giúp cho sức mạnh của Tiêu Sách được nâng cao.
Đương nhiên tất cả mới chỉ là suy đoán của Tiêu Sách, cho đến tận bây giờ anh con chưa từng nhìn thấy phòng thí nghiệm của Cao Cẩn Băng, càng chưa nhìn thấy thành quả nghiên cứu của cô ấy, hiển nhiên sẽ không cách nào chứng minh suy đoán của anh là đúng hay là sai, chỉ là lần này Tiêu Sách cảm thấy đó có thể là một cơ hội.
Thiên Diệp và Cao cẩn Băng đã rất nhanh trao đổi xong.
Cao Cẩn Băng đồng ý với Tiêu Sách, cùng với Thiên Diệp đi đến phòng thí nghiệm của cô ấy.
Tiêu Sách bỗng nhiên mỉm cười, phòng thí nghiệm của Cao cấn Băng rất bí ẩn, ngoại trừ Cao Cẩn Băng ra, thì chỉ có Diệp Thiên có thể đi vào, đến cả Hoàng Mãnh trước đó cũng không có tư cách đi vào.
Và bây giờ Tiêu Sách đã có cơ hội nhìn thấy một lần.
Hai người rất nhanh đã mặc xong quần áo, trong khoảng thời gian đó Tiêu Sách tự nhiên lại không nhịn được mà ăn không ít đậu hũ của Thiên Diệp, còn Thiên Diệp chỉ có thể cắn răng, mặc cho Tiêu Sách làm.
Dù sao cơ thể của bản thân đã cho Tiêu Sách rồi, có bị Tiêu Sách ăn chút đậu hũ cũng không tính là gì.
Vừa mặc quần áo xong, cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm trước đây, giống như một cái máy không có cảm xúc, Tiêu Sách cũng không quấy rối cô ta nữa.
Cô ta dẫn Tiêu Sách đến căn phòng bí mật ở trên tầng cao nhất.
Cô ta dẫn Tiêu Sách đến căn phòng bí mật ở trên tầng cao nhất.
Căn phòng rất rộng, cũng rất trống trải, chỉ có vị trí ở chính giữa có một chiếc hộp thép rất lớn, nói một cách chính xác hơn là một chiếc hộp thép giống như nhà kho bảo hiểm của ngân hàng.
Thiên Diệp nhập mật mã xong thì xác minh dấu vân tay và tròng mắt, sau đó là đến video xác nhận của phòng thí nghiệm của Cao Cẩn Băng, thì chiếc hộp thép kia mới đột nhiên mở cửa ra.
Sau cánh cửa là một thang máy lớn, đây là tầng cao nhất, đương nhiên thang máy sẽ thông xuống các tầng dưới.
Hai người tiến vào thang máy, Thiên Diệp lại ấn một một loạt mật mã phức tạp khác, thang máy bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã rơi xuống hơn mười mấy tầng, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy thang máy đã đến xuống đến phần dưới lòng đất.
ít nhất cũng sẽ là dưới đất, bởi vì thang máy không hiển thị số, vì thế Tiêu Sách không biết.
Nhưng cảm giác của anh nói cho anh biết, khi thang máy dừng lại, ví trí hiện tại của anh dưới lòng đất ít nhất là năm mươi mét.
Dưới lòng đất năm mươi mét!
Điều này khiến cho Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được rằng phía dưới lòng đất của tòa cao ốc đồ sộ này, thậm chí có thể sâu hơn, lại tồn tại một phòng thí nghiệm.
Giấu kỹ như vậy chả trách những người muốn phá hoại thí nghiệm của Cao cẩn Băng dều không có cơ hội tìm thấy.
E rằng đến cả bản thân Tiêu Sách, không có Thiên Diệp dẫn đi thì cũng rất khó vào được phòng thí nghiệm của Cao cẩn Băng.
Thang máy nhanh chóng mở cửa, Tiêu Sách và Thiên Diệp đi đến một căn phòng rộng ba bốn trăm mét vuông dưới lòng đất, khắp phòng có vô số dụng cụ thí nghiệm khoa học mà Tiêu Sách không biết.
Và hình ảnh đẹp của một người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng phòng thí nghiệm đang bận rộn trước đống dụng cụ khoa học công nghệ tương lai.
khoa học công nghệ tương lai.
Đó chính là Cao cẩn Băng.
Tiêu Sách ngạc nhiên đánh giá một lượt phòng thí nghiệm này của Cao cẩn Băng, phát hiện so với tưởng tượng của bản thân thì nhỏ hơn một chút, cũng bừa bộn hơn một chút, rất nhiều đường dây thiết bị đan xen lẫn lộn vào nhau.
“Cô gái à…”
Diệp Thiên đi tới bên cạnh Cao cẩn Băng nhỏ giọng gọi.
Cao Cẩn Băng không ngẩng đâu, tiếp tục vận hành máy móc trong tay, mở miệng nói: “Các người đợi tôi một lát, tôi sắp xong rồi, sắp thành công rồi…”
Nói xong cô ấy tiếp tục bận rộn.
Tiêu Sách quan sát Cao cẩn Băng, mới chỉ có mấy ngày không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức động lòng người, đặc biệt là lúc đang nghiêm túc làm việc, càng đẹp đến mức khiến cho Tiêu Sách cũng cảm thấy khó mà kháng cự được.
Nhưng từ sự mệt mỏi trong đôi mắt, Tiêu Sách liền biết cô ấy đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi.
Nhưng khi ở thành phố Thâm Hải, Tiêu Sách đã từng nhìn thấy Cao cẩn Băng làm thí nghiệm một lần, cô ấy có bao nhiêu điên cuồng khi làm thí nghiệm, Tiêu Sách cũng không còn lấy làm lạ nữa.
Điều càng khiến Tiêu Sách hứng thú hơn chính là vẻ hưng phấn trên khuôn mặt cô ấy!
Không sai, hưng phấn!