Tiêu Sách phát hiện ra rằng khuôn mặt của Thiên Diệp mà anh đang nhìn thấy lúc này cũng không phải là thật!
Tuy nhiên, bởi vì kỹ thuật trang điểm của Thiên Diệp, hay nói cách khác là kỹ thuật hóa trang của cô ta rất lợi hại, cho dù nhìn ở khoảng cách gần nhất cũng khó phát hiện ra sơ hở.
Tiêu Sách phát hiện ra điều này bởi vì anh cũng là một cao thủ trong lĩnh vực này, hơn nữa cũng nhờ tiếp xúc thân mật với Thiên Diệp anh mới phát hiện ra.
Lúc này, ngón tay anh xẹt qua trên lớp mặt nạ của Thiên Diệp, nhưng nó không hề hiện ra chút dấu vết nào, đúng là vô cùng hoàn hảo!
Ngay cả Tiêu Sách cũng thừa nhận rằng anh chưa đạt được đến kỹ thuật hóa trang hoàn hảo như vậy.
Thiên Diệp cảm nhận được ngón tay của Tiêu Sách xẹt qua trên mặt mình, cơ thể cô ta khẽ run lên, đột nhiên lắc người, sau đó cô ta nhanh chóng mở mắt nhìn Tiêu Sách, một sự bối rối hiện lên trong ánh mắt cô ta.
Thiên Diệp lập tức tự hỏi liệu có phải Tiêu Sách đã phát hiện ra cô ta hóa trang hay không?
Nhưng từ trong mắt Tiêu Sách, cô ta chỉ nhìn thấy sự trìu mến và đau lòng, còn có sự ham muốn bị kìm nén. Thấy vậy khuôn mặt Thiên Diệp lập tức đỏ lên, cô ta cúi đầu xuống.
Sự thẹn thùng của Thiên Diệp lập tức khiến Tiêu Sách hưng phấn trở lại.
Hai tay của anh không muốn tiếp tục trượt trên lưng Thiên Diệp mà là một tay trượt ở trên, một tay thăm dò phía dưới.
Giờ khắc này, Tiêu Sách cũng không muốn nghĩ về những bí mật trên người Thiên Diệp và những áp lực của cô ta nữa.
Anh tin rằng khi đến thời điểm thích hợp, Thiên Diệp sẽ chủ động thẳng thắn nói mọi chuyện với anh, nhưng vào lúc này một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đang ở trong vòng tay anh, nếu anh bỏ qua như vậy thì quá lãng phí.
“Không được!”
Cảm nhận được động tác của Tiêu Sách, Thiên Diệp đột nhiên kêu lên, và ngay lập tức muốn ngằn cản.
Nhưng đôi tay của Tiêu Sách lập tức khiến cơ thể cô ta run lên như bị điện giật, cơ thể vốn đã mềm mại bỗng trở nên không còn chút sức lực.
Cô ta đang nằm trong lòng của Tiêu Sách, chỉ có thể để Tiêu Sách muốn làm gì thì làm.
Chỉ có thể mở miệng ngăn cản, nhưng giọng nói ngượng ngùng của cô ta không những không ngăn được Tiêu Sách, lại càng khiến Tiêu Sách hứng thú hơn.
“Ưm…”
Tiêu Sách càng trở nên hưng phấn, cười nói: “Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng thân thể của cô thì rất thành thật… Thiên Diệp, dáng vẻ bây giờ của cô thật đẹp…”
Thiên Diệp nghe thấy những gì Tiêu Sách nói, cơ thể lập tức run lên, cô ta liếc mắt nhìn Tiêu Sách, không có trả lời.
Rất nhanh, trong phòng lại vang lên những âm thanh thoải mái, cả hai cùng lên đến đỉnh điểm, cơ thể của Thiên Diệp lại càng trở nên mềm mại và nóng bỏng hơn.
Tiêu Sách vô cùng tham lam, không ngừng đòi hỏi trên người Thiên Diệp…
Cho đến khi, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tiêu Sách bị dọa đến mức cơ thể run lên, Thiên Diệp cũng vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Sách, nhảy ra khỏi giường với khuôn mặt đỏ bừng.
Là tiếng chuông điện thoại của Thiên Diệp!
Cuộc sống bình thường của Thiên Diệp rất đơn giản, ngoại trừ Tiêu Sách và Cao cẩn Băng, cô ta hầu như không có bạn bè, người gọi cho cô ta ngoài Tiêu Sách cũng chỉ có Cao Cấn Băng.
Hiển nhiên, cuộc gọi này là của Cao cẩn Băng gọi đến.
Thiên Diệp dùng chăn bọc cơ thể mình lại, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó mới trả lời điện thoại của Cao Cẩn Băng.
Sau khi cúp máy, Thiên Diệp nhìn về phía Tiêu Sách, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại đỏ bừng lên.
đỏ bừng lên.
“Cô chủ bảo tôi quay lại phòng thí nghiệm một chuyến, anh mau đứng dậy đi, trời đã khuya rồi, anh mau về đi…” Cô ta gần như vùi đầu vào ngực rồi nói.
Tiêu Sách mỉm cười nhìn Thiên Diệp đang thẹn thùng nói: “Gấp cái gì chứ, tối nay tôi không về, tôi sẽ ngủ lại ở đây.”
“Không được!” Thiên Diệp khẩn trương nói.
“Tại sao lại không được?” Tiêu Sách cười nói.
“Bởi vì… Bởi vì, không được chính là không được! Hơn nữa tôi phải đến phòng thí nghiệm của cô chủ, không biết đến khi nào mới có thể trở lại!”
Không biết tại sao, Tiêu Sách lại cảm thấy Thiên Diệp vào thời điểm này giống như một người hoàn toàn khác.
Trước đây, Thiên Diệp không có nhiều hương vị của phụ nữ, khiến cho người khác cảm thấy cô ta giống như một người máy nguội lạnh, không có cảm xúc và tình cảm.
Trước đây, Thiên Diệp không có nhiều hương vị của phụ nữ, khiến cho người khác cảm thấy cô ta giống như một người máy nguội lạnh, không có cảm xúc và tình cảm.
Mà bây giờ Thiên Diệp giống như một người con gái.
Hơn nữa, lại là kiểu con gái mới lớn vừa mới biết yêu, điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy rất thú vị.
Anh lại trêu chọc nói: ‘Tôi sẽ ở đây chờ cô, cho dù cô về trễ cỡ nào, tôi cũng sẽ chờ cô, vừa rồi vận động hơi mệt, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút…”
Nói xong, Tiêu Sách nhặt chăn bông của Thiên Diệp lên, đưa lên mũi hít một hơi, ngửi thấy mùi hương mê người từ cơ thể Thiên Diệp, anh mỉm cười.
Điều này lại càng làm cho mặt Thiên Diệp đỏ bừng lên, cô ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng ngay sau đó, cô ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên sắc mặt trở nên bình tĩnh, như thể đã trở lại trạng thái không cảm xúc trước đây.
“Tiêu Sách, anh đừng có được voi đòi tiên, sở dĩ vừa rồi chúng ta phát sinh quan hệ như vậy, cũng chỉ là vì tôi muốn trả ơn cho anh mà thôi, cũng không phải là vì tôi thích anh, vì vậy, chuyện vừa rồi chỉ xảy ra một lần, sau này anh là anh, tôi là tôi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa.”
Tiêu Sách nghe Thiên Diệp nói như vậy, anh thản nhiên nói: ‘Thật sao?”
“Thật.”
Thiên Diệp bình tĩnh nói, nhưng hàng lông mi khẽ run đã phản bội cô ta.
Tiêu Sách đứng dậy, cơ thể trân trụi đi về phía Thiên Diệp, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng. Đầu tiên Thiên Diệp vùng vẫy dữ dội, nhưng khi nhận thấy không thể thoát ra thì không cử động nữa.
Tiêu Sách thì thầm vào tai cô ta: “Cô thật sự chỉ vì muốn trả ơn cho tôi sao?”
“Đúng vậy!” Thiên Diệp nói không chút do dự, cô ta trả lời ngắn gọn, nhưng cơ thể thì cứng đờ và giọng nói đầy run rẩy, giống như nếu cô ta còn nói thêm một lời nào nữa thì sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
sẽ không giữ được bình tĩnh như bây giờ.
“Chuyện vừa rồi của chúng ta chỉ là một giao dịch?”
“Phải.”
“Vậy thì được rồi, nếu đã là giao dịch, thì phải giao dịch tương đương, tôi đã cứu mạng cô, hơn nữa không chỉ cứu một lần, nghĩa là cô nợ tôi vài cái mạng, cô thử nói xem cô phải có bao nhiêu cái mạng mới trả hết cho tôi? Không phải cô xem như đã trả hết rồi đó chứ?”
Sau khi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức cắn môi, không nói lời nào.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Hơn nữa nếu tiếp theo không có tôi, việc bôi thuốc cũng sẽ không thành công, cô muốn phủi bỏ mọi thứ với tôi, ít nhất cũng phải đợi cho đến khi bôi thuốc xong. Vì vậy, cô muốn đuổi tôi đi, sau này tôi là tôi, cô là cô, e là không thể.”
Thiên Diệp vẫn cắn môi không nói gì, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
“Sau đó…’
“Sau đó…”