Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

“Tuy tôi không biết rốt cuộc cô đến cùng có bí mật gì, phải gánh chịu áp lực gì khiến cô liều mạng cũng muốn trở nên mạnh mẽ đến vậy, nhưng tôi cảm thấy chúng ta là…bạn, cho nên, nếu có thể giúp đỡ bạn bè một chút tôi cũng rất vui lòng.”
Thiên Diệp nghe vậy hút một hơi thật sâu, vẫn nhìn vào mắt Tiêu Sách như cũ, giống như có thể từ trong mắt anh nhìn ra được anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Mà cô ta cũng thực sự nhìn ra được trong ánh mắt của Tiêu Sách có phần trốn tránh.
Cô ấy đột nhiên mỉm cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười đó, nói: “Anh không cần biết, tôi biết tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, thật ra anh thực không cần phải làm như vậy, anh không nợ tôi gì hết. Lần đó… dù sao cũng là anh cứu tôi, tôi không có trách cứ gì anh cả, có lẽ đó cũng là số mà tôi phải chịu.”
Nghe được Thiên Diệp nói đến lần đó, Tiêu Sách mở miệng nhưng lại không nói gì cả.
Có lẽ Thiên Diệp nói đúng, tình huống lúc đó nếu như Tiêu Sách không xuất hiện thì Thiên Diệp có thể đã bị Hoàng Mãnh chà đạp rồi, còn mạng mà sống tiếp hay không cũng khó nói.
Hơn nữa, lúc đó cũng là Thiên Diệp chủ động đẩy Tiêu Sách xuống.
Tuy là vì cả hai dều bị ảnh hưởng của thuốc.
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, kết cục của chuyện này vẫn là Tiêu Sách chiếm hời, lấy đi thứ quý giá nhất của con gái, lấy đi lần đầu tiên của cô ta.
Vì vậy Tiêu Sách vẫn cảm thấy mình nợ cô ta.
Thiên Diệp nhìn vào mắt Tiêu Sách, cô ta có thể thấy rõ sự áy náy cùng tự trách trong mát Tiêu Sách, cái này làm cô ta đột nhiên cảm thấy có phần ấm áp.
Tuy ngoài miệng cô ta luôn nói Tiêu Sách không cần phải để ý, đó không phải là lỗi của anh, nhưng là một người con gái đã một trong trắng trong tay một người đàn ông, mất đi thứ quý giá nhất sao có thể không để ý cho được.
Cô ta biết Tiêu Sách không thể hứa hẹn với cô ta, không thể chịu trách nhiệm với cô ta, giữa hai người bọn họ không hề có nền tảng tình cảm gì hết, nếu bắt Tiêu Sách chịu trách nhiệm vậy thì không công bằng với Tiêu Sách.
Nhưng ít nhất, Thiên Diệp có thể nhìn ra được sự áy náy của Tiêu Sách, hơn nữa Tiêu Sách cũng đang dùng những hành động thực tế để đền bù cho cô ta.
Cô ta không để ý những thứ bồi thường này, nhưng quan tâm đến thái độ của Tiêu Sách.
ít nhất chuyện này cũng để cô ta biết được cô mất trong trắng vào một người đàn ông, chứ không phải một tên khốn khiếp, một tên lưu manh kéo quần lên là không quen không biết, không có lương tâm.
Thấy Tiêu Sách thoáng rối rắm vẻ mặt không biết phải mở lời thế nào, lúc này Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy Tiêu Sách có phần đáng yêu..
“Xì.”
Vì vậy Thiên Diệp trực tiếp cười ra tiếng.
Và nụ cười của cô ta cũng lập tức xua tan sự rối rắm không biết làm sao của Tiêu Sách, anh cười theo sau, che giấu sự bối rối cùng bẽ mặt vừa rồi của mình.
“Cái kia, nếu không có chuyện gì…”
“Không, còn chuyện.”
Không đợi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp đột nhiên mở miệng cắt lời, sau đó giống như cô đưa ra quyết định gì đó, bỗng dùng sức hít sâu một hơi.
“Tiêu Sách, anh quay người ra chổ khác trước đi…”
“Hả?” Tiêu Sách thoáng ngây người.
“Anh quay người đi trước đi.” Thiên Diệp nói thêm một lần nữa, không biết tại sao, Tiêu Sách cảm thấy khuôn mặt của Thiên Diệp có vẻ đẹp hơn trước rất nhiều, có chút ửng hồng.
Mặc dù không biết Thiên Diệp muốn làm gì, nhưng Tiêu Sách chỉ do dự một lúc rồi từ từ quay người lại.
Mạc au Knong Diet I men uiẹp muon lam gi, nhưng Tiêu Sách chỉ do dự một lúc rồi từ từ quay người lại.
“Sao vậy? Sao đột nhiên lại kêu tôi xoay người?” Tiêu Sách không nhịn được tò mò hỏi, hình như anh nghe được tiếng nước mắt lã chã.
Giọng Thiên Diệp có phần run rẩy nói: “Xin lổi Tiêu Sách, chuyện đó thật sự không trách anh được, bây giờ anh đối tốt với tôi như vậy tôi cảm thấy mình nợ anh… Tôi không quen được người khác đối xử với tôi tốt đến vậy, từ lúc sinh ra số tôi đã khổ rồi, người khác đối xử với tôi quá tốt sẽ khiến tôi cảm thấy sợ hãi…”
“Không có ai sinh ra đã là sô’ khổ cả…” Tiêu Sách cảm thấy tinh thần Thiên Diệp thật sự quá sa sút.
“Anh đừng nói nữa, cuộc đời của tôi anh không hiểu được đâu, nhưng tất cả những gì anh đang làm, thực sự tôi không cách nào tiếp nhận được, anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng không tiện nợ nần anh.”
“Cho nên… Anh quay người lại đi’
“Cho nên… Anh quay người lại đi.”
Tiêu Sách cảm thấy tựa hồ tiếng của Thiên Diệp càng run rẩy hon, Tiêu Sách nghi ngờ xoay người qua, nhìn về phía Thiên Diệp, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, quần áo của Thiên Diệp đêu đã tụt xuống dưới chân, trên người cũng không còn mảnh vải che thân, hai tay che ngực có chút ngượng ngùng, cúi đầu cắn môi.
Trên mặt ửng hồng cơ hồ lan tới cả ngực!
Tiêu Sách ngơ ngác nhìn hết thảy những thứ này, có thế nào cũng thật không ngờ, xoay người lại sau nhìn lại sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cả người dều ngây cả ra.
Làn da trắng hồng của Thiên Diệp, trong mắt Tiêu Sách lúc này thực sự rất chói mắt.
Tiêu Sách cảm thấy cả máu cả người sôi trào, luồng xung lực nguyên thủy từ sâu trong máu xộc thẳng vào tâm trí anh, tim đập thình thịch không ngừng.
“Cô… Thiên Diệp, cô… này là đang làm gì vậy!”
Nhưng cuối cùng Tiêu Sách cũng cố nén xúc động xuống, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quay người nói.
Giọng của Thiên Diệp run lên, nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn nợ anh gì hết, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không có gì báo đáp, có lẽ chỉ có cơ thể còn khiến anh hứng thú một chút…”
Cô ta nói xong thì tự mình đỏ hết mặt mày lên, Tiêu Sách cũng hận là không thể tìm được một cái lổ mà chui vào.
Nói thế nào đỉ chăng nữa lúc anh ôm Thiên Diệp vừa r’ôi, cả người thay đổi rõ rệt ếêu bị Thiên Diệp cảm nhận được rõ ràng, bây giờ Thiên Diệp nói đến rõ ràng là chuyện đó.
Tiêu Sách rất muốn giải thích, nhưng lại phát hiện căn bản là không cách nào giải thích được.
“Hơn nữa, Thiên Diệp tôi tuy không phải loại con gái tốt lành gì nhưng cả đời này của tôi chỉ có một người đàn ông! Dù cho người đàn ông đó có thuộc về tôi hay không, tôi cũng không để thân thể mình cho người đàn ông thứ hai chạm vào! Nếu đã không phải là lần đầu tiên nưa rồi thì anh cũng… không cần phải để ý.”
cũng không để thân thể mình cho người đàn ông thứ hai chạm vào! Nếu đã không phải là lần đầu tiên nưa rồi thì anh cũng… không cần phải để ý.”
Dứt lời, Tiêu Sách đột nhiên cảm nhận được eo mình bị một vòng tay ôm lấy.
Thiên Diệp ôm lấy eo hổ của anh từ phía sau, Tiêu Sách có thể cảm nhận được rõ cô ta đang hồi hộp cùng run rẩy, khác với tính huống cả hai bị ảnh hưởng của thuốc lần trước, lần này là Thiên Diệp chủ động.
Tiêu Sách cũng cảm thấy cơ thể mình run lên, không biết nên đáp lại ra sao, anh cũng không tách Thiên Diệp ra, chỉ đứng chôn chân ở đó, không biết nên xử lý ra sao.
Mà anh không tránh lại cho Thiên Diệp động lực vô cùng lớn.
Cô ta là một người phụ nữ quả quyết, nếu đã quyết định làm chuyện gì thì không dễ bỏ cuộc, thấy Tiêu Sách không tránh né, cô ta hít một hơi thật sâu, hai tay vụng về lập tức động đậy.
Xuyên qua lớp áo của Tiêu Sách, vuốt ve đến lồng ngực anh…
đến lồng ngực anh…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!