Tiếp đó, Tiêu Sách lại đi tới căn phòng đang giam giữ người đàn ông mặt chữ điền, cũng nói lại những gì mình đã nói với thầy Vương một lần. Nhìn thấy kẻ này cũng không nói giống như thầy Vương, anh lại lập tức cạy đi một móng tay của gã.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Sách mỉm cười hồi lâu mới đi ra ngoài, lại lần nữa quay trở lại trước mặt thây Vương.
Lúc này đây, anh cầm theo dao găm đi tới phía sau thây Vương, kề sát dao găm trên cổ của ông ta, cười nhạt nói: “Xin lổi thây Vương, đồng bọn của ông quả nhiên là không có khí chất giống ông, nhưng mà lại thông minh hơn ông nhiều lắm. Tôi đã có được Tiên Thiên Công, cho nên, ông có thể chết được rồi.”
Nói xong, dao găm chậm rãi xoẹt qua, trên cổ của thầy Vương xuất hiện một vệt máu.
Cảm nhận được lưỡi dao bén nhọn đang nhẹ nhàng cứa trên da thịt của mình, cảm nhận được trên người của Tiêu Sách quả thật có sát khí, thầy Vương lập tức sợ đến tiểu ra ngoài.
Ông ta gấp gáp kêu gào: “Đợi đã đợi đã, khoan đã, tôi nói, tôi cũng sẽ nói!”
Tiêu Sách dừng tay lại, cười lạnh: “Bây giờ ông nói thì đã muộn rồi, tôi đã có được…”
“Không không không, những gì cậu nghe được chưa chắc là sự thật đâu. Cậu chưa từng thấy Tiên Thiên Công, cho dù bọn họ có đưa cho cậu, khẳng định cậu cũng không biết là thật hay giả đâu. Tôi có thể đưa Tiên Thiên Công mà tôi biết cho cậu, như vậy cậu có thể mang ra so sánh, có thể xác nhận được có phải là thật hay không. Đừng giết tôi!”
Tiêu Sách nghe thế, lập tức kích động.
Dĩ nhiên anh sẽ không nói sự thật cho thầy Vưong biết, anh chỉ là đang lừa ông ta mà thôi.
Tiêu Sách lập tức mở miệng nói: “ông nói nghe rất có lý, vậy ông cũng nói cho tôi nghe thử về Tiên Thiên Công đi. Nếu như ông nói có chữ nào đó khác với đồng bọn của ông, vậy tôi sẽ khiến hai người nếm trải mùi vị thế nào gọi là sống không bằng chết.”
Thầy Vương nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đối nhưng cũng không nói gì.
Sau khi làm lung lay ý chí của thầy Vương, Tiêu Sách cho người mang bút và giấy tới, cởi trói cho thầy Vương để ông ta chép lại Tiên Thiên Công.
Sau đó, Tiêu Sách cũng không nhìn chằm chằm thầy Vương nữa mà đê’ cho người của Hàn Tô trông coi ông ta.
Trong tình huống bình thường, những người này cộng lại cũng không phải là đôi thủ của thầy Vương nhưng trong tay bọn họ đêu có các vũ khí như súng, đao, cách một đoạn cấn thận phòng bị, hơn nữa thầy Vương bị thương không nhẹ, còn chưa hồi phục, cho nên Tiêu Sách cũng không lo lâng thầy Vương nhân cơ hội này mà chạy mất.
Huống chi cho dù ông ta chạy mất, Tiêu Sách cũng có cách bắt ông ta lại.
Tiêu Sách lại đến phòng giam giữ người đàn ông mặt vuông, nói chuyện thây Vương đã chịu khuất phục cho anh ta biết, sau đó dùng cách gần giống như vậy, làm tan rã ý chí của anh ta, khiến anh ta viết ra một phần Tiên Thiên Công.
Sau đó, Tiêu Sách lại đến phòng giam người đàn ông da đen mà Hàn Tô vẫn đang thẩm vấn.
Lúc này Hàn Tô vẫn chưa có cách nào cạy miệng người đàn ông da đen cả, dù sao ông ta cũng không giống Tiêu Sách, anh hiểu biết rất nhiều thủ đoạn tra tấn bức cung, lại biết cách bắt chẹt lòng người, biết làm thế nào mới có thể phá bỏ hàng phòng ngự trong lòng bọn họ.
Điều này khiến Hàn Tô có chút sốt ruột, nghe thấy Tiêu Sách đã cạy miệng được hai người khác, nhất thời vô cùng bội phục anh,
Điều này khiến Hàn Tô có chút sốt ruột, nghe thấy Tiêu Sách đã cạy miệng được hai người khác, nhất thời vô cùng bội phục anh, dứt khoát giao người đàn ông da đen cho Tiêu Sách đối phó.
Lúc người đàn ông da đen nghe thấy thầy Vưong và người đàn ông mặt vuông đã khai báo, sắc mặt thay đổi, sau đó cũng không cần Tiêu Sách phải ra tay, ông ta chủ động khai báo.
Điều này ngược lại bớt cho Tiêu Sách không ít việc cho nên anh cũng không làm khó ông ta, cũng bắt ông ta viết ra một phần Tiên Thiên Công.
Sau nửa tiếng, Tiêu Sách lấy được ba phân Tiên Thiên Công, anh cầm một phân trực tiếp giao cho Hàn Tô, sau đó bản thân cũng thong thả đối chiếu hai phần còn lại.
Hàn Tô trực tiếp nhận lấy phần Tiên Thiên Công, tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Công, tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Ông ta từ chỗ Lâm Kiệt giành được hai phần trước của Tiên Thiên Công, sau khi tu luyện đã trở thành một cao thủ hàng đâu, người bình thường nếu không mang vũ khí nóng thì cho dù là mười mấy hai mưoi người ông ta cũng không sợ hãi.
Nhưng gặp phải người luyện khí chân chính, ông ta chỉ luyện qua hai phân trước của Tiên Thiên Công, vẫn chưa đủ, từ trước tới nay, ông ta vẫn luôn muốn giành được công pháp phần tiếp theo của Tiên Thiên Công, nhưng vẫn chưa có cách nào.
Mà bây giờ, bởi vì có quan hệ với Tiêu Sách mà cuối cùng ông ta cũng giành được rồi, mặc dù cũng chỉ là ba phần trước của Tiên Thiên Công, nhưng đối với ông ta mà nói, thế này là đã đủ rồi.
Chỉ cần luyện thành, thực lực của ông ta có thể được cải thiện rất nhiều.
Nhưng Hàn Tô cũng không trực tiếp bỏ qua hai phần đầu, mà là bắt đầu xem từ đầu, đối chiếu với Tiên Thiên Công ông ta đã từng luyện qua, xem rất kỹ càng.
“Hai phần trước không có vấn đề gì, không sai một chữ, thứ bọn họ viết ra quả thực là Tiên Thiên Công.”
Rất nhanh, Hàn Tô mở lời nói với Tiêu Sách.
Tiêu Sách gật gật đầu, khuôn mặt vui vẻ, có hai phần trước của Tiên Thiên Công, rất nhanh anh có thể tạo ra những cao thủ mạnh mẽ như Hàn Tô.
Điều này đối với anh mà nói cũng là một sự trợ giúp mạnh mẽ.
Hai người tiếp tục xem, rất nhanh đã xác định được, ba phần Tiên Thiên Công này hoàn toàn giống nhau, không khác một chữ nào.
“Chắc hẳn là Tiên Thiên Công chân chính rồi!”