Thầy Vương gần như là từ chối thẳng không chút do dự: “Mày có ý định luyện Tiên Thiên Công sao. Tao cho mày biết, không thể nào đâu. Cho dù mày giết tao, tao cũng sẽ không nói cho mày.”
Tiêu Sách cũng không bất ngờ trước sự từ chối của thầy Vương, nếu như có được dễ dàng như thế thì anh cũng không dốc sức bảo Hàn Tô tìm một nơi tĩnh lặng như này rồi.
Dắt bọn họ tới đây, chính là cân nhắc tới chuyện bọn họ sẽ không đồng ý, như vậy thì Tiêu Sách sẽ có nhiều thời gian mà từ từ tiêu hao với bọn họ.
Huống hồ, anh lại nắm giữ vô số thủ đoạn tra tấn ép cung, cho dù có là lính đặc công ý chí kiên cường thì anh chắc ăn vẫn có thể cạy miệng ra được.
Những thủ đoạn đó, nếu bàn về độ dã man thì cũng không thua kém gì với thập đại cực hình thời Mãn Thanh vang danh sử sách.
Thậm chí, còn khoa học hơn, xoáy sâu vào trong điểm yếu của con người mà uy hiếp hơn nữa kia.
Nhưng mà, Tiêu Sách không vội dùng những thủ đoạn đó. Dù sao nếu dùng hết những thủ đoạn đó rồi, thầy Vương sẽ chẳng khác nào một tên phế vật, Tiêu Sách cảm thấy giữ lại ông ta vẫn còn có thể sử dụng được.
Cho nên, anh cũng không sốt ruột lắm, cười nhạt nói: “Đừng vội từ chối, trước tiên để tôi nói chỗ có lợi trong chuyện đó cho ông nghe. Sau đó ông từ từ suy nghĩ thêm, rốt cuộc có muốn giao ra hay không”
“Hừ, cho dù mày có nói toạc ra, tao cũng sẽ không giao Tiên Thiên Công cho mày đâu, mày nằm mơ đi!”
Tiêu Sách cười nhạt, mở miệng nói: “Ha ha, thầy Vương quả nhiên là một người cứng rắn, nể phục nể phục. Nhưng mà, ông không nói cũng không sao, chỉ có điều ông
Tiêu Sách cười nhạt, mở miệng nói: “Ha ha, thầy Vương quả nhiên là một người cứng rắn, nể phục nể phục. Nhưng mà, ông không nói cũng không sao, chỉ có điều ông nên biết rằng tôi không chỉ trói mỗi mình ông ở đây, hai người đồng bọn của ông cũng bị trói ở đây. Chỉ là không biết, bọn họ có thể cứng miệng được giống như ông không thôi.”
Tiêu Sách nói xong, thầy Vương lập tức biến sắc, khẽ hừ một tiếng lại không có nói gì nữa.
Tiêu Sách nói tiếp: “Cứ coi như là bọn họ cũng kiên cường giống ông đi, thực ra cũng không có việc gì lớn. Có thể là ông không biết, tôi đã từng là một người lính, một quân nhân giỏi nhất. Tôi sành sỏi hết tất cả những thủ đoạn tra tấn ép cung, mấy kiểu không thấy được ánh sáng đại loại thế. Cho dù là một người sắt thép, tôi chắc chân cũng sẽ khiến cho người đó biến thành mì sợi.”
Kieu Knong tnay dược ann sang dại loại tne. Cho dù là một người sắt thép, tôi chắc chắn cũng sẽ khiến cho người đó biến thành mì sợi.”
“Hơn nữa, mấy thủ đoạn đó đủ để khiến cho bất cứ một người bình thường nào cũng đều sẽ suy sụp tinh thần, cơ thể rã rời. Nếu như ông không nói, đợi tí nữa tôi vào trong phòng giam của hai đồng bọn ông dò hỏi. Mà nếu như bọn họ cũng đều không nói, tôi sẽ dùng từng thủ đoạn một với mấy người…”
“Tới lúc đó, mấy người sẽ cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Có nhiều lúc, cái chết thật sự không phải là thứ đáng sợ nhất.”
“Chỉ là không biết, trong ba người mấy người, ai sẽ là người kiên cường nhất tới cuối cùng, tôi sẽ để kẻ đó cảm nhận được nhiều sự đau đớn hơn. Nhưng mà, ai giao Tiên Thiên Công trước cho tôi, tôi sẽ giữ mạng lại cho kẻ đó.”
Tiêu Sách nói một câu, sắc mặt thầy Vương lại càng khó coi thêm mấy phần. Nhưng mà ông ta vẫn ngoan cường như cũ, mở miệng nói: “Mày không cần hù dọa tao, nếu như mày là quân nhân thì hẳn là biết rõ công ước Giơ-ne-vơ. Bây giờ quân nhân vốn dĩ sẽ không tra tấn ép cung, đó là trái pháp luật!”
Tiêu Sách nghe thế, phì cười một tiếng: “Thế giới này rất đen tối, đen tối hơn so với tưởng tượng của ông nhiều lắm”
“Hừ!”
Tiêu Sách cười nhạt: “Nếu ông đã không tin rồi, vậy tôi chỉ có thể để ông trải nghiệm trước một chút, như thế thì có lẽ sẽ càng tốt cho quyết định của ông. Rốt cuộc là chủ động nói, hay là ngoan cường tới cùng. Đợi sau khi đồng bọn của ông nói xong, tôi sẽ quay trở lại tiếp đãi ông. Bởi vì tôi rất chán ghét loại người khiến tôi mất thời gian”
Nói xong, Tiêu Sách đi tới trước mặt thầy Vương, nắm lấy cánh tay của ông ta.
Một cây sao găm xuất hiện từ trong tay của anh, con dao sắc bén kia trượt tới gần bàn tay của thầy Vương, nhắm vào ngay đầu ngón tay mà từng chút một đâm vào móng tay của ông ta.
“Á!”
Thầy Vương lập tức kêu thảm thiết, cả người run rẩy lên.
Tay đau ruột xót, móng tay dính liền với da thịt chính là loại cảm giác mà lúc bị dao cạy từng chút một sẽ đau đớn tột cùng. Loại đau đớn đó dai dẳng khôn nguôi, mà tốc độ càng chậm, cơn đau sẽ càng thêm dữ dội, vô cùng dày vò người khác.
Máu tươi lập tức lan ra nhuộm đỏ con dao, cũng nhuộm luôn bàn tay của thầy Vương.
Tiêu Sách cười nói: “Đừng gấp, đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất để ông khởi động cơ thế mà thôi. Trước tiên làm nóng cơ thể quen với đau khổ một chút, tránh tý nữa đau đớn
cũng nhuộm luôn bàn tay của thầy Vương.
Tiêu Sách cười nói: “Đừng gấp, đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất để ông khởi động cơ thể mà thôi. Trước tiên làm nóng cơ thể quen với đau khổ một chút, tránh tý nữa đau đớn kịch liệt quá sẽ làm ông ngất đi. Tôi có kinh nghiệm biết giữ cho ông ở trạng thái tỉnh táo mà cảm nhận được tất cả nỗi đau đớn.”
Thầy Vương run rẩy cả người, nghe thấy đây chỉ là thủ đoạn nhẹ nhất, vẻn vẹn chỉ là làm nóng người thì từ đầu tới chân đều đã lạnh toát.
“Mày là ác quỷ, có ngon thì mày giết tao đi!”
“Giết ông thì còn thú vị gì nữa? Nhìn ông kêu rên đau đớn, muốn chết nhưng lại không được thì chẳng phải là thú vị hơn nhiều sao?” Tiêu Sách cười nhạt.
Sau đó, con dao nhẹ nhàng run lên, móng tay ngón trỏ của thầy Vương hoàn toàn bị cạy ra.
Cơn đau đớn kịch liệt đó lần nữa khiến thầy Vương kêu la thảm thiết, cơ thể càng thêm run rẩy kịch liệt. Cũng may bán kính mấy mét xung quanh không có ai cả, Tiêu Sách cũng không sợ có người sẽ nghe thấy.
Lúc làm xong mấy thứ này, Tiêu Sách cất dao găm lại, mở miệng nói: “Không cần vội, nếu ông đã không muốn nói vậy tôi đi hỏi xem đồng bọn của ông có đồng ý nói hay không đã… Nhưng mà, nếu như bọn họ nói với tôi về Tiên Thiên Công trước, vậy tôi cũng chỉ có thể xin lỗi ông thôi, có thể là ông không sống nổi rồi.”
Nói xong, Tiêu Sách xoay người đi ra ngoài phòng.