Mặc dù anh muốn gặp lại Tống Chỉ Vân, vì dù sao theo một cách hiểu nào đó thì cô ta cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh…
Nhưng mà, anh tuyệt đối không muốn gặp lại cô ta ở đồn cảnh sát nữa. Tiêu Sách cũng tin một khi mình lại rơi vào tay Tống Chỉ Vân, người kia nhất định sẽ không quan tâm chuyện anh có phải là người đàn ông đầu tiên của mình hay không mà lập tức giết chết anh.
Suy nghĩ mông lung một hồi lâu sau, cuối cùng đã là hai giờ sáng rồi. Tiêu Sách nhìn thấy Vưu Bằng dắt theo ba người thần bí xiêu vẹo đi ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Một người mặt đen trong đám đó bị Hàn Tô đánh, vết thương tương đối nhẹ, điều trị xong đã không có gì đáng lo ngại nữa.
Còn hai người kia, thầy Vương và người đàn ông mặt chữ điền bị Tiêu Sách đánh, cho dù đã được điều trị nhưng vẫn suy yếu như trước, chỉ sợ không còn khả năng chiến đấu nữa.
Nhìn thấy bọn họ sắp sửa lên xe, Tiêu Sách lập tức hành động.
Trước đó, anh đã quan sát địa hình xung quanh rõ ràng cả rồi. Tiêu Sách từ trong bóng tối lao ra, tránh được tốc độ quan sát của camera theo dõi, nhanh như tên bắn mà tung một cú đấm vào gã đàn ông mặt đen.
Người kia lập tức biến sắc, giơ tay lên muốn chặn lại.
Nhưng mà đến cả Hàn Tô gã ta cũng không đánh lại, lúc này còn đang bị thương, làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Sách được.
Tay của gã ta vốn không thể ngăn được cú đấm của Tiêu Sách, ngực bị anh đấm trúng lập tức trên một tiếng, sau đó bay ngược ra ngoài, ngất xỉu.
Mà động tác của Tiêu Sách vẫn không có ngừng lại, đôi chân nhanh chóng đá một cái khiến Vưu Bằng chỉ vừa mới nhận biết được tình hình trước mắt, còn chưa kịp nên một tiếng cũng đã trực tiếp ngất xỉu.
Còn thầy Vương và người đàn ông mặt chữ điền đều bị thương nặng, cũng không phải là đối thủ của Tiêu Sách, nhanh chóng bị đánh bại.
Xử lý xong xuôi, chắc ăn không có ai nhìn thấy, Tiêu Sách lập tức kéo mấy người này tới chỗ tối. Sau đó làm một động tác tay ra dấu, Hàn Tô đã bịt mặt, dắt theo mấy tên áo đen tới khiêng mấy người kia lên xe, cả đám nhanh chóng chạy tới một địa điểm bí mật ở ngoại thành.
2
Tất cả những thứ này, lại chỉ xảy ra vỏn vẹn có ba mươi giây ngắn ngủi.
Rất nhanh sau đó, cả đám người họ đã ra khỏi thành phố, tới một cái thôn cũ vùng ngoại ô.
Trong thôn đã sớm không còn bóng người nào nữa rồi, chỉ có tầm mười căn nhà xiêu vẹo như sắp đổ tới nơi. Bên trái là một rừng cây, bên phải là một dòng sông nhỏ, trong phạm vi bán kính mấy mét đều không có bóng người qua lại.
Tiêu Sách bảo người của Hàn Tô khiêng đám người kia vào trong một căn nhà cũ nát, dùng dây thừng trói lại.
“Bác Hàn Tô, bác dắt người của mình rời đi trước đi, đợi tới khi cạy miệng bọn chúng được rồi, tôi sẽ gọi bác.” Tiêu Sách biết Hàn Tô không muốn lộ mặt, cho nên mở miệng nói.
Hàn Tô có hơi do dự, lại nói: “Không cần, chúng ta mỗi người thay nhau dò hỏi từng người, như vậy sẽ nhanh hơn chút.”
Tiêu Sách hơi kinh ngạc, Hàn Tô bèn giải thích: “Trước đó tôi nghĩ quá đơn giản rồi, cho rằng chỉ cần tôi không lộ mặt thì việc này sẽ không liên lụy tới tôi. Nhưng mà chỉ cần tôi vẫn còn ở nhà họ Lâm thì dù tôi không đắc tội với Lâm Nhạc, ông ta nhất định cũng sẽ không buông tha cho tôi. Đã như vậy, chi bằng cứ thẳng thắn mà đối diện.”
“Hơn nữa, bốn người này, tôi cũng không có ý định thả họ trở về!”
Hàn Tô nói xong, ánh mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!