Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Lâm Bán Thanh chỉ mới đi được vài phút ngắn ngủi, đã đưa tới một tên bắt con thoạt nhìn rất trẻ tuổi Tiêu Sách, nhưng như vậy thì có thể uy hiếp được thầy Vương người đã đánh bại cả Hàn Tô sao?

Thay vì chú ý tới trận đấu, bọn họ còn không bằng thảo luận, làm cách nào để nhà họ Lâm mất mặt, tốt nhất là từ nay về sau cũng không ngẩng đầu nổi.

Mà Lâm Vân và Lâm Bán Thanh ở bên kia, vẻ mặt lại nghiêm trọng.

Mặc dù sự bình tĩnh và trấn định của Tiêu Sách, khiến bọn họ có lòng tin nhất định, nhưng sức mạnh của Hàn Tô, từ lâu đã ăn sâu vào tâm trí của bạn họ, mà Thầy Vương lại có thể đánh bại được Hàn Tô, giống như ngọn núi lớn tồn tại bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ trước mắt, bọn họ thật sự không có cách nào tin tưởng Tiêu Sách.

Thấy trận đấu sắp bắt đầu, bọn họ nhìn chằm chằm Tiêu Sách, mắt không chuyển, tay siết chặt thành nắm đấm, sợ rằng chỉ trong chớp mắt, Tiêu Sách cũng bị đánh bại.

Như vậy, hôm nay nhà họ Lâm thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận.

Hơn nữa, thừa nhận không phải là tình huống tệ nhất, mà điều tiếp theo nhà họ lâm đối mặt, mới chính là rắc rối thực sự, bản chất yếu đuối bất lực của nhà họ Lâm bị bại lộ là không thể nghi ngờ, chỉ sợ sau khi Lâm Kiệt về nước, sẽ lại tìm cơ hội gia nhập vào nhà họ Lâm.

Mà một khi Lâm Kiệt về nước, gia nhập vào nhà họ Lâm, những người khác trong nhà họ Lâm không nói, riêng Lâm Vân là dòng chính, chỉ sợ là không có kết quả tốt.

Lâm Kiệt, sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

“Cố lên, Tiêu Sách…”

Lâm Bán Thanh siết chặt bàn tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Tiêu Sách, cô ấy đột nhiên nhìn sườn mặt của Tiêu Sách, thấy được vẻ mặt lạnh lùng kia của anh, bỗng cảm thấy có chút si mê.

Cô ấy nhớ lại khoảng thời gian quen biết và tiếp xúc với Tiêu Sách, dường như chưa từng thấy qua vẻ mặt kích động này của Tiêu Sách

Mặc kệ là khi nào, anh đều mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy, giống như không có thứ gì có làm khó được anh

“Có lẽ, anh ấy thật sự tin vào thực lực của mình, mình nên tin anh ấy…” Lâm Bán Thanh thì thầm nói, trong lúc cô ấy đang phân tâm, trận đấu đã bắt đầu.

Người đàn ông gọi là Thầy Vương, tấn công trước!

Ông ta rất tin tưởng vào bản thân mình, không muốn lãng phí thời gian với Tiêu Sách, vốn còn định biểu diễn một chút khích phách cao thủ của mình, dùng một cú đấm đánh bại Tiêu Sách.

Nhưng Tiêu Sách không ra tay. Ông ta cũng lười đợi.

Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, lúc trước ông ta đấu với Hàn Tô, bởi vì tốc độ của hai người rất nhanh, cho nên khi tung ra, cảm giác không mãnh liệt như vậy.

Hiện tại, Tiêu Sách đứng yên bất động, tốc độ của thầy Vương trở nên có vẻ khủng bố.

Cho dù Lâm Vân và những người khác tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cũng đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phát hiện thầy Vương đã đến trước mặt Tiêu Sách, tung cú đấm về phía ngực Tiêu Sách.

Không có chiêu thức, không có biến hóa, chỉ có một cú đấm như vậy.

Nhưng dưới tốc độ cực kỳ nhanh đó, người bình thường căn bản không nhìn rõ cánh tay của thầy Vương, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, liền biết thầy Vương đã đánh vào ngực Tiêu Sách!

Lâm Vân hoảng sợ, nhất thời lo lắng nhìn về phía Tiêu Sách.

Ngay cả là Hàn Tô, chịu một cú đấm của thầy Vương, sắc mặt cũng ngay lập tức trở nên đỏ ửng, thậm chí còn bị thương, ông ta không thể tưởng tượng được Tiêu Sách chịu một cú đấm mạnh như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra.

Có lẽ là bị quăng ra ngoài, sau đó bị thương nặng

Trong lòng Lâm Vân thầm nghĩ. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện Tiêu Sách không có bị quăng ra ngoài giống như mình tưởng tượng, thậm chí ngay cả lùi Tiêu Sách cũng không lùi một bước.

Thầy Vương duy trì tư thể tấn công về phía trước, bất động

ít nhất là sự khinh thường trên mặt ông ta, đã được thay thế bằng vẻ kinh ngạc ngờ vực, lúc này những người khác mới nhận ra, cú đấm của ông ta, không chạm vào ngực Tiêu Sách, mà là…

Ở vị trí gần sát ngực Tiêu Sách, bị một bàn tay ngăn lại.

Không biết từ khi nào Tiêu Sách lại giơ tay ngắn lại cú đấm cực kỳ nhanh này, bàn tay của Thầy Vương, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tiêu Sách, tới không được, lùi về phía sau cũng không xong.

“Đây là tốc độ và sức mạnh mà Tiên Thiên Công cho ông? Coi như không tồi, nhưng cũng không mạnh lắm, ít nhất là so với con gấu.”

Tiêu Sách cười nhạt mở miệng nói, vẻ mặt vô cùng thoải mái, anh đỡ củ đậm này của thầy vương, dễ như ăn kẹo.

Không chỉ đỡ được, hơn nữa còn không tốn một chút sức, giống như nắm đấm của đứa trẻ lên ba, lực đánh không đáng kể.

Điều này làm cho vẻ mặt của thầy Vương nháy mắt trở nên hoảng hốt, không thể tin được nhìn Tiêu Sách,

“Dù sau cũng đã thử qua tốc độ và sức mạnh của ông, giờ thử luôn khả năng phòng thủ của ông đi, không biết có giống con gấu hay không.” Tiêu Sách bình tĩnh nói tiếp.

Anh vừa nói xong, nắm tay của thầy Vương đột nhiên buông lỏng, tung ra một cú đấm.

Tốc độ tung nắm đấm của ông ta thoạt nhìn cũng không nhanh lắm, ít nhất là trong mắt Lâm Vân và những người khác, không nhanh bằng tốc độ tấn công của ông ta trước đó, thậm chí còn thể thấy rõ hướng tấn công.

Nhưng không biết tại sao, Tiêu Sách ở trước mặt thầy Vương, giống như kẻ ngốc, không hề biết né tránh.

Trên thực tế, chỉ có bản thân thầy Vương mới biết rõ, anh không phải không muốn tránh, mà là tránh không được!

Tốc độ tung nắm đấm của Tiêu Sách trong mắt người khác cũng không hơn người bình thường là bao, nhưng trong mắt ông ta, lại nhanh như tia chớp, chờ khi trong đầu ông ta nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, nấm đấm đã chạm vào ngực ông ta.

Bich!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!