Những thứ có lợi, lại là những phiền phức không thể tránh, Tiêu Sách không những không sợ, mà anh còn thích tham gia.
Lâm Bán Thanh lúc trước vừa mới giúp anh, giờ chạy tới nhờ anh giúp, Tiêu Sách sẽ rất khó nói lời từ chối, huống chi nói đến chuyện mà Lâm Bán Thanh nhờ anh giúp, lúc này anh rất có hứng thú.
“Khí công? Tiên Thiên Công?”
Mắt Tiêu Sách sáng lên, nhỏ giọng thì thào, anh vốn tưởng mình biết “Vô danh khí công”, đó là bí mật lớn nhất của anh rồi, không thể nói ra cho ai biết, kẻo sẽ bị lôi ra thành từng khúc.
Nhưng anh không ngờ, từ chỗ Lâm Bán Thanh anh lại biết được, những người biết khí công quả thực không ít!
Chỉ ở đây, đã có một vài người…
Điều này ngay lập tức khơi dậy tính hiếu kỳ của Tiêu Sách, anh muốn làm rõ, những người luyện “Tiên Thiên Công” có gì khác biệt so với mình luyện Vô danh khí công.
Về chuyện có thua hay không, Tiêu Sách vẫn chưa nghĩ đến.
Tuy rằng Tiêu Sách chưa bao giờ cảm thấy mình là bất khả chiến bại, nhưng anh cũng không phải kiểu người dễ dàng để người khác công kích, nếu không anh cảm thấy cả thế giới này đã có siêu nhân bay trên bầu trời từ lâu rồi.
Đối với thực lực của bản thân mình, rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi, thực ra anh cũng không có khái niệm nhiều lắm.
Bởi vì anh chưa từng gặp qua người nào có đủ thực lực để anh xuất chiêu, thường thường anh ra tay cũng không dùng nhiều lực, kẻ địch đã không chịu được rồi, vậy nên Tiêu Sách mạnh đến mức độ nào, người khác cũng không biết, bản thân Tiêu Sách lại càng không biết.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy anh cũng không khác gì mấy so với siêu nhân trong phim, ngoại trừ việc anh không thể bay…
Nếu bản thân mình đã như vậy, có thể dễ dàng bị đánh bại, thì thế giới này đã không thể yên bình lâu như thế.
Loạn rồi.
“Đi thôi, đưa tôi đến đó.”
Tiêu Sách cuối cùng đã đưa ra quyết định, mỉm cười mở miệng nói.
Không dễ gì mới được chạm mặt những cao thủ luyện “khí công”, nếu như không đi xem thử, giao lưu một chút, anh sẽ cảm thấy hối hận.
Vì vậy, bất luận là xuất phát từ sự ưu ái dành cho Lâm Bán Thanh hay là do những tâm tư của anh, anh đều muốn đi.
Nhưng trong mắt Lâm Bán Thanh, Tiêu Sách đồng ý sẽ giúp cô, chỉ là vì cho cô ấy thể diện, điều này khiến cô ấy rất cảm động, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
“Anh… Suy nghĩ nghiêm túc đi, dù sao cũng không cần nhúng tay vào.”
Lâm Bán Thanh cắn môi, ánh mắt dịu dàng nói.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Lâm Bán Thanh, trong lòng có chút kinh ngạc, tuy rằng trước đó Lâm Bán Thanh đối mặt với anh cũng rất khác so với vẻ lạnh lùng khi cô ấy nhìn người khác, nhưng cũng chỉ là vẻ lãnh đạm bình thường, không chút biểu cảm, không hề dịu dàng giống như lúc này.
Điều này khiến Tiêu Sách hơi bối rối không biết đâu mới là Lâm Bán Thanh thật.
Hoặc là, cô ấy chỉ dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngụy trang cho trái tim yếu mềm của mình, chứ chưa từng có ai cho phép cô ấy bộc lộ bộ mặt thật của mình.
Ngay cả gia đình cô ấy, bố cô ấy, cũng không thể.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!