“Lâm Mặc, hình như là hội trường phụ… Tiêu Sách cũng tới tham gia bữa tiệc tối nay của Thương hội Giang Lăng?” Lâm Vân cau mày, trầm giọng nói.
“Có lẽ”
“Haha, Lâm Vân, bố con ông đang lâm bầm cái gì vậy?
Hàn Tô cũng thua rồi. Bây giờ thua ba ván thắng một ván, còn có ai đấu được nữa không? Hay là đầu hàng?”
Vưu Bằng đột nhiên mỉm cười cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bố con Lâm Vân, ngạo mạn nói.
Không đợi hai người đáp lại, Vưu Bằng tiếp tục cười nói: “Tôi mới nhận được tin tức, ở hội trường phụ bên kia một tiểu bối nhà họ Lâm, đang bị đánh cho tơi tả… Haha, nhà họ Lâm của ông đúng là ngày càng đẹp mặt đó? Một con mèo hay con chó, đều có thể giẫm lên. ”
Sau khi Vưu Bằng nói xong, còn tưởng Lâm Bán Thanh và Lâm Vân sẽ nổi giận, nhưng anh ta lại phát hiện hai người không những không tức giận, ngược lại có một tia kỳ quái.
Hai bố con nhìn nhau và có vẻ đã đạt được sự đồng thuận.
Thấy hai người không xấu hổ cũng không tức giận, Vưu Bằng cảm thấy có chút buồn bực, lạnh lùng nói: “Hừ! Nhà họ Lâm các người còn có ai dám đánh nhau sao? Nếu không có thì nhận thua đi! Các người cũng tránh được tiền mất tật mang, đợi thầy Lâm Kiệt về nước, phía trước của nhà họ Lâm chính là của ông ấy…”
Lâm Bán Thanh nghe thấy những lời đó, hừ lạnh một tiếng.
“Vưu Bằng, anh có gì mà kiêu ngạo như vậy? Nhìn dáng vẻ hiện tại của nhà họ Vưu các người, chẳng qua là phụ thuộc vào ông hai Lâm Kiệt mà thôi, lấy ông hai tôi cáo mượn oai hùm thì cũng thôi! Nếu không phải ông hai tôi
mượn anh mấy tên cao thủ, nhà họ Vưu các người có dám đứng trước mặt nhà họ Lâm ngông cuồng thế này không?”
“Haha, thì sao? Dù sao bây giờ nhà họ Lâm cũng thua rồi! Cô cũng có thể tìm cao thủ đến, các người cứ thích tìm cao thủ nào cũng được, dù sao hôm nay các người thua chắc rồi!”
“Nhưng mới có bốn ván, đưa ra kết quả thắng thua còn quá sớm! Nhưng dù sao anh cũng đã nhắc nhở tôi đi tìm cao thủ đến, hi vọng chút nữa anh vẫn có thể cười thật vui vẻ.”