Ông ấy buông tay Ôn Liễu ra, xúc động nói: “Thôi… Bố chẳng qua cũng chỉ là kéo hơi tàn mà thôi, cho dù không đắc tội người khác, cầu xin người khắc khắp nơi thì cũng chỉ khiến việc kinh doanh của nhà cũng ta phả sản chậm hơn một chút mà thôi, ai ai cũng muốn nuốt trọn nhà chúng ta, vậy thì cứ để bọn họ nuốt đi…”
“Con đi đi.” Ôn Gia Phàm đột nhiên trở nên rất thoải mái.
“Bố…”
“Đi đi, chỉ hy vọng người con tìm lần này thật sự đối xử tốt với con, vậy thì cho dù sau này không làm kinh doanh, cả nhà chúng ta vẫn có thể sống đơn giản hạnh phúc…”
“Bố, bố yên tâm đi, anh Tiêu Sách là người rất tốt!”
Nói xong, Ôn Liễu cắn chặt bờ môi, kiên định quay người chạy về hướng hội trường phụ.
Ôn Gia Phàm thở dài một cái, nhìn cảnh tượng náo nhiệt của hội trường chính, đột nhiên cảm thấy bản thân có vẻ vô cùng dư thừa ở đây, dường như là bị cho ra rìa vậy.
Ông ấy cười một tràng: “Bỏ đi, đây có thể sẽ là lần cuối cùng được đến đây, dù sao thì cũng không có người để ý mình, không bằng đi xem xem người lần này con gái mình để ý rốt cuộc là người như thế nào, lại có thể khiến con gái bảo bối khá là nhu nhược của mình nói như vậy, liều lĩnh như vậy vì cậu ta.”
Nói xong, Ôn Gia Phàm cũng rời khỏi hội trường chính, đi về phía hội trường phụ.
Lúc này ở hội trường phụ, người đến giúp đỡ của Từ Huy và Lý Lâm vẫn chưa đến, ngược lại là Phạm Hùng, bởi vì người anh ta tìm chính là vệ sĩ của mình cho nên lúc này đã đến rồi.
“Hừ, ngày tốt của của mày sắp hết rồi!”
Phạm Hưng nhìn thấy vệ sĩ của mình đến đầu tiên, vẻ mặt lập tức vui vẻ nói, dù sao thì trong suy nghĩ của bọn họ Tiêu Sách không thể đánh thắng được bất kì vệ sĩ nào mà bọn họ tìm dén.
Mặc dù là đánh ba trận, nhưng trên thực tế thì trận đầu tiên anh chắc chắn sẽ thua.
Nếu có thể thắng được trận đầu tiên thì tất nhiên sẽ có thể nhục nhã được Tiêu Sách, lấy lại mặt mũi.
Vệ sĩ của anh ta là một người đàn ông trầm ổn khoảng bốn mươi tuổi, dáng không cao nhưng cực kỳ cường tráng, có mệnh lệnh của Phạm Hưng, anh ta lập tức cởi áo khoác ra chuẩn bị lên giải quyết Tiêu Sách.
Còn những người xem náo nhiệt ở dưới dài thấy cuối cùng cũng có cao thủ đến thì lập tức ầmĩ.
Lúc này bọn có chi có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách kiểu ngạo. lại không thể phản bác. bây giè lập tức phát hết cảm xúc khó chịu ra, không nging châm chọc Tiêu Sách. “Nhóc con, hy vong lát nữa cậu còn có thể kiêu ngạo như vậy, đừng có quỳ xuống cầu xin tha mạng nhé!”
“Ha ha, thằng nhóc này xem như là tự bê đá đập vào chân mình rồi, số tiền vừa thắng được kia không những phải trả lại mà còn bị đánh cho tơi bời ba trận!”
“Lúc nãy kiêu căng như thế, đợi lát nữa không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được!”
Đám người họ la hét, Tiêu Sách lại chẳng thèm để ý chút nào, ngược lại lại vui vẻ vì hành động của mình, trong mắt anh, đám người ở dưới đài kia có ầm ĩ hơn đi nữa thì cũng phải đưa tiền cho mình mà thôi.
“Anh Tiêu Sách!”
Đúng lúc này một giọng nói lo lắng vang lên, người đến chính là Ôn Liễu.
.
“Ôn Liễu?” Tiêu Sách nhìn vào mắt Ôn Liễu, thấy trong mắt cô toàn là nỗi lo lắng, cười nhẹ một cái.
“Hừ! Ôn Liễu, cô còn dám tới đây, bạn trai tốt của cô đánh Từ Thuy bị thương rồi, cô tiêu đời rồi, nhà họ Lăng của các cô cũng tiêu đời rồi!”
Lúc này, Dư Vi lạnh lùng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!