Những người khác cũng lập tức trở nên hưng phấn, dù sao vào góp vui cũng không sao, ai ai cũng vừa thấy buồn cười vừa thương hại mà nhìn Tiêu Sách
Tiêu Sách thấy biểu tình mọi người như vậy, anh biết ngay chắc là Từ Huy cũng có chút thực lực, nhưng đáng tiếc là anh ta chọn sai đối thủ rồi.
Vẻ mặt Tiêu Sách thoải mái đi nhanh theo Từ Huy đến một góc trong hội trường, đây là một sân khấu có bậc thềm cao hơn, phạm vi rộng tầm bảy tám mét, vừa vặn có thể dùng làm võ đài.
Từ Huy bước lên đài, cởi áo khoác ra, lộ ra thân hình to lớn, lập tức thu hút được tiếng thét chói tai của mấy cô gái dưới đài.
Từ Huy cũng cực kỳ vừa lòng với vóc dáng của mình, cười nhạt nhìn Tiêu Sách chưa có chút động đậy nào nói: “Thế nào? Người anh em Tiêu Sách sợ
rồi sao, lại đổi ý rồi à?”
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Chưa đến mức đổi ý, nhưng tôi nghĩ đã lên võ đài
rồi, nếu không cược tiền thì cũng chẳng có ý nghĩa gì…”
Từ Huy nghe vậy lập tức mở miệng nói: “Hả? Anh muốn cược bao nhiêu?”
Tiêu Sách thản nhiên nói: “Cậu là cậu chủ của tập đoàn Cảnh Vinh, nếu cược
ít quá thì chẳng phải là một loại sỉ nhục đối với cậu sao? Hai là cược hai trăm vạn đi, hai trăm vạn là có thêm động lực rồi.”
“Hai trăm vạn!” Từ Huy nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy là con trai cả của tập đoàn Cảnh Vinh, có thể được coi là một trong những câu chủ giàu có nhất ở thành phố Giang Lăng, nhưng hai trăm vạn cũng không phải con số nhỏ, trong lúc nhất thời anh ta đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Sách.
Anh ta đang nghĩ, liệu Tiêu Sách thực sự đang nắm chắc phần thắng hay chỉ đang đánh lừa anh ta!
Nhưng anh ta không thể nhìn ra được gì từ khuôn mặt của Tiêu Sách, vẻ mặt của Tiêu Sách rất bình tĩnh, giống như anh ta muốn đặt cược hay không là tùy anh ta, Tiêu Sách không quan tâm, điều này làm Từ Huy cảm thấy không đúng lắm.
“Thế nào, cậu Từ, ngay cả hai trăm vạn cậu cũng không dám đặt cược sao? Vậy thì thôi vậy.” Tiêu Sách nói.
Anh nói xong, đám người đang xem náo nhiệt đột nhiên thấp giọng bàn tán, những lời bàn tán này lọt vào tai Từ Huy, tuy không phải là châm biếm anh ta, nhưng cũng khiến sắc mặt Từ Huy trở nên khó coi.
Anh ta khịt mũi lạnh lùng nói: “Nếu anh đã muốn đưa tiền cho tôi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tuy rằng chỉ có hai trăm vạn, nhưng cũng đủ để tôi mua một sợi dây chuyền cho Dư Vi.”
Anh ta nói xong, người hạnh phúc nhất chính là Dư Vi.
Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tự hào và yêu thích nhìn Từ Huy, trong khi những người phụ nữ khác xung quanh đều lộ ra vẻ ghen tị.
“Dư Vi, Từ Huy tốt với cô quá. Nếu người yêu tôi tốt với tôi như vậy, muốn tôi làm tư thế nào tôi cũng chấp nhận!”.
“Ha ha, cho dù người yêu cô không tốt với cô, không phải cô cũng cam lòng làm bất cứ tư thế nào hay sao? Cô chính là một tiểu tạo hóa, vì vậy cũng đừng ghen tị với Dư Vi người ta.”
“Cô muốn ăn đòn rồi!”
Tiêu Sách nghe Từ Huy đồng ý thì trên mặt cũng lộ ra sự vui vẻ.
Vào lúc này, cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm thấy việc đồng ý với Ôn Liễu đến tham dự bữa tiệc của Hội thương mại Giang Lăng là việc đúng đắn, vì anh sẽ có thể kiếm thêm tiền.
Anh chậm rãi bước lên võ đài, cởi áo vét ra.