Thanh niên kia nhìn Tiêu Sách, ánh mắt lóe lên tia sáng, gật gật đầu rồi trấn an Dư Vi vài câu.
Ngay lập tức Tiêu Sách đã hiểu ra mọi chuyện, chỉ sợ sau này anh không sống yên được rồi, Dư Vi là người thù dai, Tiêu Sách làm nhục cô ta, làm sao mà cô ta không trả thù được.
Nhưng Tiêu Sách cũng không lo lắng, vẫn ngồi tại chỗ chờ Dư Vi ra tay.
Thanh niên bên cạnh Dư Vi không lập tức tới kiếm chuyện với Tiêu Sách mà chỉ ở trong hội trường phía sau đi qua anh, hiển nhiên địa vị của anh ta ở đây không hề thấp, bất luận đi đến đâu cũng đều sẽ được người khác chủ động tới bắt chuyện, chào hỏi, giống như một vai chính vậy, luôn được người khác vây quanh.
Mà Dư Vi thì liên tục ôm tay anh ta, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Thi thoảng cô ta sẽ nhìn về phía Tiêu Sách với vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ tiếc là cô ta không nhìn thấy Ôn Liễu để khoe niềm tự hào của bản thân, vì vậy sắc mặt lập tức trở nên chán ghét và căm hận.
Tiêu Sách nhịn không được cười khẽ một tiếng, đúng là cho dù là người ở tầng lớp nào thì lòng ham hư vinh cũng đều tồn tại.
Tiêu Sách cũng lười nhác chẳng xen vào chuyện hai người đó nữa, ở hội trường có rất nhiều bánh ngọt, hoa quả, điểm tâm, còn có một nhóm đầu bếp chuyên biệt đang chuẩn bị ở một bên, muốn ăn gì có đều có thể nói với bọn họ.
Tiêu Sách chưa ăn tối mà tới đây luôn, bây giờ có chút đói bụng nên đi tới nói đầu bếp làm cho anh miếng thịt bò Orleans hảo hạng quen thuộc.
Sau đó Tiêu Sách coi như không có ai bên cạnh mà ăn luôn.
Khi sắp ăn xong, bỗng nhiên Tiêu Sách phát hiện Dự Vi với thanh niên kia dẫn. theo một đám người đi về phía anh, cuối cùng dừng lại trước bàn của anh.
Sắc mặt Dư Vi lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Đúng là thứ quê mùa nghèo nàn, y hệt như ma đói đầu thai!”
Tiêu Sách thản nhiên nhếch mày nói: “Này bà thím, cô có thể đừng mở miệng trong lúc tôi đang ăn được không? Thối lắm đó cô biết không? Thịt bò Orleans ngon như vậy, còn một phần mười chưa ăn hết, lãng phí lắm đó.”
Nói xong, Tiêu Sách ném đĩa đi rồi đứng lên.
Không biết có phải cố tình hay không, Tiêu Sách chỉ bỏ lại dĩa còn con dao vẫn cầm trong tay, anh đứng lên đối mặt với đám người, xoay con dao đang cầm trong tay.
“Có việc gì sao?”
Anh thản nhiên nói và xoay con dao trong tay, biểu cảm cà lơ phất phơ, lập tức làm cho nhóm người đó nhíu mày lại, nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Dù sao thì lỡ như Tiêu Sách nổi điên lên, cho mỗi người bọn họ ăn một dao thì thật không vui chút nào.
Sắc mặt Dư Vi rất khó coi, cô ta đang định nói gì đó thì bị thanh niên bên cạnh ngăn cản lại.
Thanh niên lạnh nhạt cười, mở miệng nói: “Người anh em, nói chuyện khó nghe quá, nhìn biểu hiện của anh như vậy chắc là lần đầu tiên tham gia tiệc tối của hội thương mại Giang Lăng phải không? Trước tiên tôi muốn giới thiệu một chút, tôi tên là Từ Huy, bố của tôi là Từ Kiến Vinh, anh có nghe qua tập đoàn Cảnh Vinh chưa? Không biết người anh từ đâu trà trộn vào đây nhỉ?”
Tiêu Sách nghe vậy lạnh nhạt cười: “Từ Kiến Vinh… Hóa ra là cậu chủ của tập đoàn Cảnh Vinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ha ha, người anh em vẫn chưa giới thiệu bản thân mình nhỉ, nếu đã tới tiệc tối này, có khi sau này sẽ là người một nhà, nên trao đổi với nhau nhiều một chút.”
“Ha ha, nếu cậu đã thực sự muốn biết thì nói với cậu cũng chẳng sao cả, tôi tên Tiêu Sách, ông chủ của tập đoàn Sách Bác.”