Lúc này, ở trước cửa khách sạn Fila, có rất nhiều chiếc xe sang trọng đang đậu, từng người có khí chất siêu phàm đi vào khách sạn dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Ôn Liễu khoác tay Tiêu Sách, cầm thư mời chuẩn bị đi vào.
“Ôn Liễu, cô cũng đến à? Ồ, đây là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai của cô sao?” Vào lúc này, một giọng nữ mang theo sự uể oải truyền đến.
Tiêu Sách quay đầu nhìn, phát hiện là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ăn mặc và trang điểm tinh xảo.
Cô gái tò mò đánh giá Tiêu Sách một cái, sau đó khoé môi vểnh lên, nói: “Ôn Liễu, một thời gian không gặp, ánh mắt của cô hình như trở nên tệ đi rồi.”
Ôn Liễu nghe thấy vậy sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tiêu Sách có thể cảm nhận rõ tay Ôn Liễu đang nắm lấy tay mình đột nhiên dùng sức, hình như hơi lo lắng mà cũng có thể là có chút sợ hãi.
Chuyện này khiến Tiêu Sách hiểu được, người phụ nữ này e là đã ức hiếp Ôn Liễu không ít cho nên Ôn Liễu mới có phần sợ hãi cô ta đến vậy.
Trong mắt Ôn Liễu rõ ràng là có sự hoảng loạn, nhưng nghe được trong lời người phụ nữ này có ý khinh thường Tiêu Sách, ánh mắt chợt hiện lên chút tức giận.
Cô ấy mở miệng nói: “Dư Vi, tôi tìm bạn trai thế nào đâu liên quan gì đến cô!”
“Aizza! Ôn Liễu, gan cô trở nên lớn vậy từ khi nào? Tìm bạn trai rồi thì dám ăn nói với chị như vậy à? Quả nhiên là lớn rồi.”
Ôn Liễu hừ lạnh, không đáp lại.
Nhưng người phụ nữ tên Dư Vi kia lại không muốn buông tha cô ấy, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà chị vẫn phải nói với em, ánh mắt của em thật chẳng ra làm sao, em nhìn thử chất liệu quần áo bạn trai em mặc xem, không phải là mua
quầy hàng trên phố với giá hai trăm tệ đấy chứ? Nhìn lạ vậy đoán chừng cũng không người trong thành phố thương mại Giang Lăng chúng ta đi?”
“Cô… Cô câm miệng!” Ôn Liễu tức giận trừng mắt.
“Haha, bé con Ôn Liễu, dù sao em cũng là người đẹp có tiếng ở thành phố thương mại chúng ta, em tìm bạn trai dù cho không phải là người trong thành phố cũng không thể tìm người nghèo rớt mồng tơi vậy chứ? Chuyện này mà để bố mẹ em biết được thì bọn họ sẽ thất vọng lắm đấy, mà cho dù em không tìm được thì chị đây cũng có thể giới thiệu cho em mà.”
Dư Vi vẫn không định buông tha cho Ôn Liễu, ngả ngớn nói.
Tiêu Sách nhướng mày, có chút không vui, người phụ nữ này nghe thì như đang nói Ôn Liễu nhưng thật ra từng câu từng chữ đều như đao đâm lên người Tiêu Sách.
Anh không nói một câu nào cả, là ai chọc ai cơ chứ?
Ngay khi Tiêu Sách định đáp lại, Ôn Liễu lại tức giận trước, nghiến răng nói: “Dư Vi, cô câm miệng cho tôi! Cô quản cho tốt bản thân mình trước đi, Ôn Liễu tôi muốn kiếm ai làm bạn trai chẳng liên quan thá gì đến cô cả! Còn nữa, anh Tiêu Sách rất tốt, còn tốt hơn bạn trai cô gấp trăm lần!”
Nói xong, Ôn Liễu ôm chặt tay Tiêu Sách hơn nữa.
Tiêu Sách nhất thời cảm thấy vô cùng cảm động, anh biết Ôn Liễu là một cô gái có tính cách mềm mỏng, không thích tranh cãi với người khác, bản thân cũng có phần sợ Dư Vi.
Nhưng mà bây giờ, cô ấy lại vì Tiêu Sách mà không hề do dự đáp trả lại Dự Vi.
Có thể tưởng tượng được cô ấy chắc chắn đã lấy hết can đảm của mình, cô ấy có thể chịu đựng chuyện Dư Vi bắt nạt, làm nhục mình, nhưng lại không cách nào chịu đựng được chuyện Dư Vi nói những lời như vậy với Tiêu Sách,
Quả nhiên, Ôn Liễu nói những lời đó xong, sắc mặt của Dư Vi lập tức trở lên khó coi.
“Con nhóc thối này, tôi thấy da cô lại ngứa ngáy rồi đấy!” Cô ta lạnh lùng nói.
“Cô đừng quên, nhà cô cần có sự giúp đỡ của gia đình tôi mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn! Cô dám nói với tôi như vậy, tôi kêu bố tôi thu hồi lại hợp đồng thì công ty nhà cô sẽ đóng cửa ngay đấy!”.
Ôn Liễu nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên hoảng hốt, nhưng cuối cùng chỉ cắn chặt môi, không nói gì.
Dư Vi lạnh lùng nói tiếp: “Hai nhà chúng ta cũng xem như quen biết mấy đời, em cũng là chị đây nhìn lớn lên, bây giờ vì một người đàn ông lại có thể nói những lời này với chị, đừng nói là chị không cho em cơ hội, chỉ cần bây giờ em nhận lỗi với chị, sau đó khiến tên đàn ông này cuốn xéo, chị đây sẽ tha thứ cho em, nếu không.”
Dư Vi mặt mày trêu tức, nói: “Nếu không, vậy đừng trách nhà chị hủy hợp đồng, bỏ hợp đồng!”
“Cô!”
Ôn Liễu tức giận không thôi, không ngờ Dự Vi thật lấy chuyện này ra uy hiếp cô ấy.