Đôi mắt của Lực Cường tràn đầy sự sợ hãi, ông ta còn muốn nói, nhưng đã không thể nói nên lời nữa.
Lưỡi dao sắc lạnh cắt qua cổ ông ta, mang đi sức mạnh trong cơ thể ông ta, cũng mang đi sức sống của ông ta, ánh mắt hoảng sợ dần trở nên ảm đạm, sau đó ông ta ngã xuống.
Nếu có thể được chọn lại lần nữa, không biết ông ta có chọn uy hiếp Tiêu Sách nữa hay không.
Ông ta cho rằng thủ đoạn của mình rất cao siêu, giỏi tính kế. Trước khi đến tìm Tiêu Sách, ông ta điều tra rõ tình hình của anh trước, sau đó ông ta biết điểm yếu của Tiêu Sách chính là những người bạn của anh.
Những thế mà nhiệm vụ này lại lấy mất mạng của ông ta!
Ông ta cho rằng chỉ cần nói ra chuyện quỹ tài trợ, Tiêu Sách sẽ không dám giết ông ta, cuối cùng vẫn là ông ta tính sai.
Đáng tiếc, ông ta đã không còn cơ hội để làm lại từ đầu nữa.
Tiêu Sách cúi đầu, lạnh lùng nhìn thi thể của Lực Cường, cả người đều trở nên hơi u ám.
Anh tin lời Lực Cường nói, tin rằng đằng sau ông ta thật sự có một quỹ tài trợ như thế, một khi Lực Cường chết trong lúc làm nhiệm vụ, quỹ tài trợ sẽ chuyển thành nhiệm vụ báo thù cho Lực Cường.
Vấn đề chỉ ở chỗ, quỹ tài trợ đó có bao nhiêu tiền, có thể công bố thành nhiệm vụ cấp cao đến mức nào.
Lực Cường không chỉ là một sát thủ cấp vàng trên Hắc Bảng, mà ông ta còn là một người đại diện, dưới tay ông ta có rất nhiều sát thủ kiếm tiền cho ông ta, gia tài của ông ta chắc cũng không thấp.
Với suy đoán của Tiêu Sách, gia tài của Lực Cường ít nhất cũng hơn ngàn vạn mễ kim, thậm chí có thể còn nhiều hơn.
Nhiệm vụ báo thù mà hơn ngàn vạn mễ kim công bố, chắc chắn sẽ khiến đa số sát thủ cấp bạch kim, thậm chí là sát thủ cấp kim cương trên Hắc Bảng động lòng.
Thậm chí, một vài vua sát thủ túng thiếu có thể cũng sẽ ra hoạt động để kiếm chút tiền.
Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Sách vẫn không hối hận khi đã giết Lực Cường. Nếu anh tha cho ông ta trở về, ông ta nhất định sẽ lấy mấy người Phương Bác, Ôn Liễu để ép anh nghe theo ông ta.
Nếu là như vậy, không bằng tự Tiêu Sách kéo mối nguy hiểm này xuống!
Dù là sát thủ của Hắc Bảng đều chạy đến đây giết anh, muốn báo thù cho Lực Cường, nhưng ít nhất mấy người Phương Bác, Ôn Liễu an toàn. Đối với Tiêu Sách, như vậy là đủ rồi.
Tiêu Sách thu dọn đơn giản dấu vết xung quanh, rồi trở về nhà.
Anh không hề lo lắng về nhiệm vụ báo thù cho Lực Cường, anh đã từng là đội trưởng của Lang Nha, một trong những quân nhân mạnh nhất trong quân đội nước Hoa, anh tin rằng mình có thể đối phó với những sát thủ cấp bạch kim và cấp kim cương thông thường trên Hắc Bảng.
Mặc dù sát thủ muốn giết người thì luôn sử dụng cách đánh lén, rất khó đề phòng, không cẩn thận thì rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng Tiêu Sách cũng không quá lo lắng.
Trừ khi đám vua sát thủ bí ẩn nhất của Hắc Bảng ra tay, có lẽ anh vẫn có chút kiêng dè.
Mấy vua sát thủ đó xuất quỷ nhập thần, nghe nói có người còn có sức mạnh bí ẩn khó đoán, cho dù là nhân vật đầu não của thể lực hàng đầu thế giới cũng phải kiêng dè những người này.
Mặc dù Tiêu Sách rất tự tin, nhưng anh không cho rằng mình có thể đề phòng tất cả thủ đoạn ám sát.
Nhưng anh cảm thấy, với giá trị con người Lực Cường, công bố nhiệm vụ báo thù chắc sẽ không thể kinh động đến vua sát thủ của Hắc Bảng, nên anh cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
Nhưng đáng tiếc, Tiêu Sách đã xem thường gia tài của Lực Cường rồi…