Cô ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng hoảng loạn đứng dậy. Tiêu Sách cuối cùng cũng có không gian để hít thở, nhưng trong lòng anh lại không nhịn được có cảm giác hơi mất mát.
Mặt Trầm Y đỏ bừng, lúc này có chỉ hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
Bầu không khí mờ ám mà lúc nãy cố lấy nước lạnh để rửa mặt mới đè xuống được, trong phút chốc lại bắt đầu lan toả, khiến cô gần như không có mặt mũi để nhìn ai, cô cúi thấp đầu cắn chặt môi.
Lúc này, Tiêu Sách mới kêu đau một tiếng.
Trà mà Trầm Y rót là trà nóng, kết quả lại làm đổ lên phần đùi trên quần của Tiêu Sách, chỉ cách đũng quần một khoảng nhỏ, suýt nữa đã làm phóng cậu em nhỏ của anh rồi.
Trầm Y thấy như vậy, đột nhiên cũng trở nên hoảng loạn.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, bỗng chốc cúi người xuống, muốn lau khô nước nóng trên quần Tiêu Sách.
“Xin lỗi, xin lỗi… Tiêu Sách, tôi không cố ý, anh không bị phòng chứ? Xin lỗi…” Trầm Y vừa lau vừa hoảng loạn nói.
Còn Tiêu Sách lúc này thì run người lên một cái.
Mặc dù đôi tay của Trầm Y đang lau phần đùi của anh, nhưng bởi vì quá hoảng loạn, cô không chỉ đụng vào bộ phận quan trọng nhất của anh một lần!
Bầu không khí vốn dĩ đã mờ ám, bị Trâm Y làm một trận thế này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy thay đổi.
Trong một phút giây nào đó, Trầm Y cũng đã nhận ra…
Đầu tiên cô ngây ra một lúc, sau đó cơ thể đột nhiên cứng lại, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bộ phận đó, bàn tay giơ lên trong không trung, không dám đặt xuống nữa.
“Tôi… tôi không sao, tự tôi làm là được rồi.”
Tiêu Sách hơi cong người che đi sự xấu hổ của mình, gương mặt nóng lên.
“Được… được.”
Trầm Y hoảng loạn đứng dậy, vô cùng luống cuống, đi cũng không phải, mà ở lại cũng không phải…
“Tôi… Tôi đi lấy khăn cho anh.”
Cuối cùng, cô hoảng loạn chạy trối chết vào nhà vệ sinh, trốn chạy lần nữa.
Tiêu Sách cười khổ, anh cảm thấy anh không thể ở lại nhà Trầm Y thêm nữa, nếu không lỡ xảy ra thêm một lần ngoài ý muốn, hai người sẽ lau súng cướp cò mất.
Đợi Trầm Y đem khăn đến, Tiêu Sách lau sạch vết nước trên quần của mình, sau đó chủ động nói: “Trầm Y, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
“Hả? Anh về à? Được… Được.”
Đầu tiên Trầm Y hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu nói, cúi đầu để Tiêu Sách không nhìn thấy vẻ mặt của mình, cũng không biết là cô cảm thấy thất vọng mất mát, hay là thở phào một hơi.
Tiêu Sách cũng không nghĩ nhiều, lại càng không dám ở lại thêm nữa.
“Cô không cần tiên tôi đâu, tôi tự về là được rồi.”
“Được… Vậy, lần sau gặp” Trầm Y nhỏ giọng nói.
“Ừm, lần sau gặp.”
Tiêu Sách nói xong, đi ra khỏi nhà Trầm Y. Sau khi vào thang máy, anh mới nặng nề thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Cơ hội tốt thế này, thế mà anh lại sợ!
Nếu để anh đến một lần nữa… có lẽ anh vẫn sẽ sợ.
Sớm biết vậy thì anh đã uống nhiều rượu hơn rồi!
Trong lòng Tiêu Sách nghĩ vậy, nhưng anh đã đi ra khỏi nhà Trầm Y rồi,
Tại đây có hình