Nếu đã quyết định ăn quỵt, Quản Trạch Nguyên cũng thản nhiên, lạnh lùng cười nói: “Mày là cái thá gì? Cái thứ rác rưởi chưa từng nghe qua tên như mày, lại dám kêu Quản Trạch Nguyên tao quỳ xuống xin lỗi chúng mày? Ai chứng minh trận đấu của tao với mày? Chúng mày dám vu khống tao à? Hai trăm vạn cũng đừng mơ có!”
“Ha ha, xem ra, cậu chủ quan không định quỳ xuống xin lỗi rồi.” Tiêu Sách lạnh lùng cười nói.
“Quỳ con mẹ mày…”
Quản Trạch Nguyên chưa nói xong, đã thấy Tiêu Sách đột nhiên di chuyển.
Quản Trạch Nguyên hoàn toàn không nghĩ tới trong hoàn cảnh như vậy, Tiêu Sách lại dám chủ động ra tay, anh ta nhất thời không phản ứng kịp, trong nháy mắt đã bị một cước của Tiêu Sách đá vào ngực, dội ngược về phía sau.