Chương 17: Phản công
Phương Bác hai tay ôm ngực, biểu cảm đầy chán ghét.
Anh ấy nhìn Phương Mộc một cách khinh thường, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn khi trước đây đã thích cô ấy.
Nhìn thấy cuộc gọi của Lộ Hổ sắp được kết nối, Tiêu Sách đột nhiên ra tay ấn vào cánh tay của Lộ Hổ.
Tiêu Sách thờ ơ nói: “Anh bạn, tôi nghĩ chuyện này như vậy đủ rồi. Chúng tôi và Phương Mộc là bạn cùng lớp, cho dù không nói chuyện được thì cũng không cần phải làm lớn chuyện, đối với ai cũng không tốt.”
Lộ Hổ nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng cười nói: “Thế nào? Sợ à? Các anh quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”
Tiêu Sách nghe vậy thì cười ha ha, nhìn Lộ Hổ như một kẻ ngốc, thản nhiên nói: “Tôi làm vậy là muốn tốt cho hai người, nếu hai người cố ý gây sự thì đừng có mà hối hận đấy.”
“Ha ha, các anh cứ chờ bị chém đi!”
Lộ Hổ hất tay Tiêu Sách ra, anh ta đi ngoài bấm điện thoại và nói vài câu gì đó.
Sau đó, anh ta nhìn Tiêu Sách và Phương Bác với vẻ mặt giễu cợt: “Các anh đợi đấy, tôi vừa biết được đám côn đồ này, dám bắt nạt Phương Mộc, sẽ có người đến chăm sóc các anh!”
Tiêu Sách và Phương Bác cùng nhìn nhau, lạnh lùng cười.
“Chúng tôi sẽ đợi.” Tiêu Sách thản nhiên nói.
Lúc này Tiêu Sách cuối cùng cũng hiểu ra, anh vào quân đội bảy năm, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Bảy năm sau anh trở về, anh có thể gặp được dì Hàn, được dì ấy đối đãi như trước, còn có thể giữ nguyên tình cảm anh em với Phương Bác, như vậy đã vô cùng may mắn.
“Thật xui xẻo!” Phương Bác tức giận nói, nhổ một ngụm nước bọt lên váy của Phương Mộc.
Sắc mặt Phương Mộc lập tức tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn kiếp! Cậu có biết váy của tôi đắt cỡ nào không? Ba tháng lương của cậu cũng không mua nổi!”
Phương Bác cười nhạt nói: “Cục đàm này của tôi, vô cùng xứng với người phụ nữ như cậu!”
“Cậu!”
Lúc này Phương Mộc dường như đã hiểu, nói về bản lĩnh mồm mép, cô ấy hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Bác, Phương Bác sinh ra vốn đã là một tên lưu manh.
Cô ấy chỉ có thể chế nhạo: “Phương Bác! Cậu đúng là không có tiền đồ, cả đời này của cậu đã định trước nằm ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, cả đời chỉ có thể làm một con chó cho những người giàu có như chúng tôi!”
“Chó biết vâng lời và chó điên vẫn có điểm khác nhau đấy, cả đời của cậu chỉ xứng liếm đầu ngón tay tôi thôi.”
“Ha ha, tôi nói này con chó cái cậu, có phải cậu đang muốn tìm thứ để thỏa mãn không? Bằng không sao lại điên loạn chạy đi cắn người như vậy?”
“Đồ khốn nạn! Cậu chẳng khác nào rác rưởi, cả đời đều là rác rưởi!”
Phương Mộc thấy dù sao cũng không thể chửi lại Phương Bác, vì vậy tức đến mức giậm chân, chỉ có thể ôm cánh tay Lộ Hổ, thúc giục anh ta nhanh gọi người đến.
“Thật thoải mái!”
Phương Bác khẽ nói với Tiêu Sách, chửi Phương Mộc một chút, làm cho cả người anh ta đều cảm thấy thoải mái.
Tiêu Sách cười nhạt nói: “Lần này là lỗi của tôi, nếu biết trước Phương Mộc trở thành như thế này, tôi sẽ không gọi cậu đến, chút nữa chắc sẽ có phiền phức.”
“Sợ gì chứ! Có anh Sách ở đây, phiền phức gì em cũng không sợ!” Phương Bác nói.
Tiêu Sách vỗ bả vai Phương Bác, nghiêm túc nói: “Tiểu Bác, cậu yên tâm, cậu sẽ không mãi ở dưới đáy xã hội đâu, thành tựu trong tương lai của cậu Phương Mộc sẽ không thể với tới, ngay cả gót chân cậu cô ấy cũng không thể chạm vào.”
“Đến lúc đó cô ấy chỉ có thể ngước nhìn cậu, cho dù muốn nịnh nọt cậu cũng không tìm được cách!”
Phương Bác lập tức cười nói: “Anh Sách, em rất thích nghe lời này của anh, sau này cùng anh lăn lộn, anh có thể ra mặt giúp em một tay.”
“Chúng ta là anh em!” Tiêu Sách nói một cách nghiêm túc.
Cả hai đang nhỏ giọng nói chuyện thì một nhóm thanh niên bất ngờ xông vào, người cầm đầu lại là anh Xà.
Trên bàn tay anh Xà vẫn còn quấn băng gạc, dường như anh ta đã có thể bước ra khỏi nỗi sợ hãi khi những ngón tay bị Tiêu Sách chặt đứt, anh ta dẫn theo một đám đàn em với vẻ mặt kiêu ngạo.
Lộ Hổ nhìn thấy anh ta, vội vàng đưa Phương Mộc đến chào hỏi.
Anh Xà cười toe toét và nói: “Ông chủ Đỗ, thật xin lỗi, anh em tôi lại để cho địa bàn của cậu xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp cậu giải quyết rắc rối.”
“Nói đi người anh em, là ai chọc giận cậu, anh em tôi sẽ chặt tay chúng, bắt chúng quỳ xuống xin lỗi cậu, nhất định sẽ làm cậu vừa lòng.”
Lộ Hổ nghe thấy lời nói của anh Xà, anh ta lập tức ưỡn ngực, rất hài lòng với sự nể mặt của anh Xà.
Không đợi anh ta nói gì, Phương Mộc tức giận chỉ vào Tiêu Sách và Phương Bác, vội la lên: “Đại ca, là hai người bọn họ khi dễ chúng tôi!”
Anh Xà cười nói: “Chị dâu đừng nóng, chúng tôi sẽ xử lý bọn họ khiến chị nguôi giận.”
Nói xong, anh Xà và đám đàn em phía sau đến chỗ Tiêu Sách và Phương Bác.
Lập tức vẻ mặt Phương Mộc đầy sự đắc ý, cô ấy đi theo đám người anh Xà đến chỗ Tiêu Sách và Phương Bác, tưởng tượng ra cảnh Tiêu Sách và Phương Bác khóc lóc, quỳ gối van xin.
Nhưng vừa đi vài bước, cô ấy đã phát hiện anh Xà ở phía trước đột nhiên dừng lại.
“Đại ca, sao anh lại không đi, đừng để bọn họ chạy mất, nhất định phải dạy dỗ bọn họ thật tốt…” Phương Mộc lo lắng nói.
“Anh Xà, việc này xin nhờ anh.” Lộ Hổ cũng nói.
Lúc này cơ thể anh Xà run rẩy dữ dội, anh ta chỉ muốn quay người lại tát cho Lộ Hổ và Phương Mộc một cái, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ những người mà Lộ Hổ nhờ anh ta dạy dỗ lại là Tiêu Sách và Phương Bác!
Chỉ hơn một ngày trước, anh ta vừa bị Tiêu Sách chặt đứt hai ngón tay, anh ta sợ tới mức nước tiểu và phân sắp bay tứ tung, lại không ngờ rằng vừa mới xuất viện đã rơi vào tay bọn họ.
Lúc này anh Xà muốn khóc cũng không được.