Tuy rằng anh rất tự tin về thực lực của mình, nhưng nhiều lúc chỉ dựa vào sức mạnh thôi là không đủ, nếu muốn đạt được mục đích thì còn cần phải dùng đến mưu trí.
“Vậy thì… Cùng với các người chơi đùa một chút vậy…”
Tiêu Sách nghĩ xong xuôi, lẩm bẩm nói, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ.
“Kế hoạch của cô là gì?” Tiêu Sách hỏi Lâm Bán Thanh.
Lâm Bán Thanh do dự một chút, lắc đầu nói: “Không có kế hoạch cụ thể, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi, bởi vì ngay cả ông nội bị khống chế ở đâu tôi cũng không biết, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là ông nội vẫn ở trong nhà họ Lâm, nhưng là ở trong khu nhà nào thì tôi cũng không biết.”
“Vậy cô có bản vẽ cấu trúc của nhà họ Lâm không?” Tiêu Sách hỏi lại.
“Bản vẽ cấu trúc? Anh đang nói về bản đồ địa hình?” Lâm Bán Thanh khó hiểu hỏi lại.
Tiêu Sách kinh ngạc một lúc, xoa xoa mũi nói: “Chắc là đúng nó rồi…”
Lúc này anh không biết nói sao, nghe được ý tứ của Lâm Bán Thanh, nhà họ Lâm lớn như vậy cũng cần bản đồ địa hình sao? Anh cứ nghĩ đó chỉ là một ngôi nhà lớn hơn một chút mà thôi.
Lâm Bán Thanh không nhận ra sự khác thường của Tiêu Sách, mở miệng nói: “Trong những năm qua nhà họ Lâm đã thay đổi rất nhiều, vì vậy tôi không có bản đồ địa hình mới nhất, nhưng tôi có thể vẽ một cách khái quát cho anh.”
Nói xong, Lâm Bán Thanh lấy ra một tờ giấy A4 và một cây bút trong túi, bắt đầu vẽ.
Tiêu Sách thấy Lâm Bán Thanh đầu tiên về một vòng tròn lớn trên giấy, gần như chiếm toàn bộ tờ giấy A4, sau đó ở giữa vòng tròn lớn vẽ một hình chữ nhật có kích thước bằng hộp thuốc lá.
Xung quanh hộp thuốc lá, có hơn chục hình chữ nhật to bằng nắp hộp diêm, ngoài ra còn có hàng chục hình vuông to bằng cái móng tay.
Tiêu Sách có chút tò mò, chỉ vào hình vuông nhỏ nhất và nói: “Đây là cái gì vậy? Đều là trạm gác sao? Gia tộc họ Lâm cần nhiều trạm gác như vậy sao?”
Lâm Bản Thanh nghe vậy thì ngây người, lắc đầu nói: “Đây không phải là trạm gác, chúng là biệt thự ở của một số tộc nhân hệ thứ và hậu bối đời thứ ba của nhà họ Lâm.”
Tiêu Sách kinh ngạc nói: “Vậy chỗ này rộng bao nhiêu?”
Tiêu Sách kinh ngạc nói: “Vậy chỗ này rộng bao nhiêu?”
Lâm Bán Thanh giải thích: “Những biệt thự này đều được xây dựng theo tiêu chuẩn giống nhau, có diện tích khoảng sáu bảy trăm mét vuông, không lớn lắm, cho nên tộc nhân có chút địa vị cũng không sinh sống ở đây.”
Tiêu Sách đột nhiên không nói nên lời, anh chỉ vào hình chữ nhật to nắp hộp diêm và hỏi: “Vậy đây là nơi sinh sống của những người cốt cán của gia tộc họ Lâm? Cô có chắc là mình đã vẽ theo đúng tỉ lệ không?”
“Tuy rằng không chính xác lắm, nhưng có lẽ sai số cũng không quá lớn, quả thực những tòa này chỉ dành cho những người tài cốt cán của nhà họ Lâm, trong ba thế hệ của nhà họ Lâm, những người có thể sống ở đây chưa đến ba người, bố tôi và tôi đều có nhà của riêng mình, còn các nhà khác thuộc về những vị trưởng bối như bác và chú tôi.”
Sau đó, cô ấy chỉ vào hình vẽ có kích thước bằng bao thuốc lá ở chính giữa và nói: “Đây là từ đường của nhà họ Lâm, là nơi sinh hoạt chung, nhưng chỉ những thành viên trong gia đình họ Lâm mới được vào, nếu tùy tiện xông vào, nhẹ sẽ bị phạt còn nặng thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, tôi cũng không thể tùy tiện vào được.”
Sau khi Lâm Bản Thanh nói xong, cô ấy còn thêm một số con sông, đường, đồi và các địa hình khác vào tờ giấy, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Tiêu Sách cầm lấy nó, cuối cùng hiểu tại sao Lâm Bán Thanh lại sử dụng bản đồ địa hình để mô tả nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!