“Rốt cuộc đây là thứ gì thế? Cho dù là làm bằng vàng thì cũng không đáng giá như vậy chứ? Gỗ trầm hương? Gỗ mun?” Phương Bác lẩm bẩm nói.
“Dù là vậy cũng không đáng giá như vậy!” Tiêu Sách thản nhiên nói.
“Có lẽ đây vốn dĩ không phải là thanh gỗ..”
Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy thanh gỗ màu đen này, Tiêu Sách đã cảm thấy thứ đồ này không đơn giản. Nhưng anh lại không biết là gì, nên định tìm ông già để hỏi. Ông già đó hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ biết, kết quả là vẫn không liên lạc được với ông già đó, nên cho đến bây giờ, Tiêu Sách vẫn chưa biết đây là thứ gì.
Nhưng từ tình hình bây giờ mà nhìn, ít nhất có thể khẳng định, thứ đồ này chắc chắn không đơn giản.
Dù là Lý Cát Xương hay Đồng Phát thì cũng đều là con cờ của người khác mà thôi, chắc chắn là có người nhận ra món đồ này, muốn mượn tay của Lý Cát Xương và Đồng Phát để có được nó.
Nhưng mà tất cả đã bị Tiêu Sách phá hoại rồi.
Lúc này, Phương Bác mở miệng nói: “Đúng rồi anh Sách, Hắc Bảng đó là gì vậy?”
Tiêu Sách im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Đó là một tổ chức bí ẩn nhất trong thế giới ngầm, được xem như một tổ chức sát thủ phân tán, cậu cũng có thể xem đó như
một nền tảng để giao dịch, chỉ cần có tiền thì có thể đăng bất kỳ nhiệm vụ gì, những sát thủ trên thế giới này đều nhận nhiệm vụ trên đó”