Chương 12: Tại sao cô cứ bám lấy tôi
Dường như Trầm Y cảm nhận được ác ý của những người này đối với mình, cô ấy không khỏi cau mày, nhưng bọn họ không làm gì hơn, vì vậy cô ấy cũng không nói gì.
Sau khi lấy nước nóng xong, Trầm Y trở lại phòng bệnh.
“Tiểu Nhu, con về nghỉ ngơi đi, có mẹ ở đây chăm sóc bố con được rồi, ngày mai con còn phải đi làm.” Bà lão đau lòng nói.
Trầm Y lắc đầu và nói: “Mẹ, con ở lại đây với mẹ.”
“Được rồi, mười giờ con phải về đó. Đúng rồi, vụ án của bố con có tiến triển gì không? Có tìm được hung thủ chưa?”
Trầm Y nghe xong, lập tức lắc đầu buồn bã: “Tạm thời không có tin tức gì, nhưng mẹ yên tâm đi, nhất định sẽ tìm được hung thủ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con sẽ lo liệu…”
Trầm Y đang ở cùng bố mẹ trong bệnh viện, mà lúc này Tiêu Sách đã nằm trên giường.
Không nhìn được dì Hàn tắm, Tiêu Sách vô cùng buồn bực, lăn lộn thế nào cũng không ngủ được nên nằm suy nghĩ về tương lai của mình.
Anh chỉ mới giải ngũ về chưa được mấy ngày, nhưng đã trải qua không ít chuyện.
Đầu tiên là nhà họ Lý cử một sát thủ đến giết anh, sau đó anh đánh Ngụy Nam Diễm vì anh ta đã theo đuổi dì Hàn, sau nữa là Lý Cát Xương, kế tiếp là anh Xà… Ngụy Nam Diễm, Lý Cát Xương và anh Xà, đối với Tiêu Sách tất cả đều là những kẻ tầm thường, không đáng để anh phải lo sợ, nhưng lời đe dọa của nhà họ Lý thì Tiêu Sách không dám không để tâm.
Bởi vì anh biết, nhà họ Lý thật sự rất mạnh, nếu nhà họ Lý một lòng muốn giết anh thì anh sẽ rất phiền phức.
Nhà họ Lý giống như một thanh kiếm Đạt Ma sắc bén treo trên đầu anh, chỉ cần anh không cẩn thận thì sẽ lập tức bị thương, với tình hình bây giờ của anh thì căn bản không thể phản công trả thù được.
“Dù thế nào, trước tiên cũng phải tăng cường thực lực, không chỉ có thể bảo vệ bản thân, mà còn có thể phản công!”
Tiêu Sách lẩm bẩm hạ quyết tâm nói.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sách bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Anh cau mày thức dậy, mở cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới lầu, anh kinh ngạc phát hiện thì ra chính là cô gái ngực to Trầm Y đang gõ cửa nhà anh.
Tiêu Sách lập tức tức giận nói: “Cô gái ngực to, cô bị bệnh à? Mới sáng sớm làm gì mà ồn ào vậy?”
Trầm Y ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sách, khi nghe những gì anh nói, cô ấy vô cùng tức giận, cắn răng nói: “Anh mới là cô gái ngực to. Cả nhà anh đều là cô gái ngực to, vô sỉ!”
Tiêu Sách cười tủm tỉm nói: “Tôi nói này cô gái ngực to, mới sáng sớm cô chạy đến nhà tôi là để cãi nhau với tôi à?”
Trầm Y nghe vậy thì ngẩn người, lúc này cô ấy mới nhớ ra mục đích của mình đến gặp Tiêu Sách là để thuyết phục Tiêu Sách trở về với mình, chứ không đến làm phiền Tiêu Sách.
Cô ấy lập tức nhíu mày nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh…”
“Xin lỗi, không có thời gian!” Tiêu Sách cười cười, trực tiếp đóng cửa sổ lại, không có ý định cho cô ấy vào nhà.
Trầm Y tức giận nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào đối với cô ấy lạnh lùng thờ ơ như vậy, giống như vô cùng chán ghét cô ấy.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận, hướng về phía cửa sổ tầng hai hét lên: “Tiêu Sách, tôi đến đây để xin lỗi anh. Trước đây là do tôi không đúng, bây giờ tôi xin lỗi anh, chúng ta nói chuyện được không?”
Cô ấy nói xong, cửa sổ lại mở ra.
Tiêu Sách thò đầu ra ngoài cười nói: “Xin lỗi? Tại sao lại xin lỗi tôi? Không phải tôi đã nói cô đúng hay sao?”
“Cô là cô gái ngực to có lý. Vì vậy, cô không cần xin lỗi, tôi cũng không nhận, cô đi đâu thì đi, đừng làm phiền tôi…”
Nói xong, Tiêu Sách rất có hứng thú nhìn chằm chằm Trầm Y.
Nhìn từ trên cao xuống, khe rãnh trên ngực Trầm Y thật sự sâu quá, Tiêu Sách khó có thể cưỡng lại sự cám dỗ của một cảnh đẹp hấp dẫn như vậy.
Nghe vậy, Trầm Y ngay lập tức tức giận.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói: “Tiêu Sách, tôi thật lòng đến xin lỗi anh, làm sao anh mới có thể bằng lòng tha thứ cho tôi? Nói chuyện cho đàng hoàng xem.”
Tiêu Sách nghe vậy, cười ha ha nói: “Cô gái ngực to, tại sao cô cứ bám lấy tôi? Cô nói thật đi, tại sao lại muốn tôi tha thứ cho cô? Chẳng lẽ cô thật sự thích tôi?”
Trầm Y nghe vậy thì mở to miệng, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sách, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Cô ấy không thể nói với Tiêu Sách, nếu cô ấy không thể đưa Tiêu Sách về, cô ấy sẽ bị đuổi khỏi công ty? Người kiêu ngạo như cô ấy làm sao có thể nói ra được.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Tiêu Sách lập tức cười nhạo nói: “Không nói thì thôi, thật ra tôi cũng không muốn biết. Cô đừng đến làm phiền tôi nữa, tạm biệt!”
Nói xong, Tiêu Sách đóng cửa sổ lại, nhanh chóng mặc quần áo, xoay người bước sang dãy lầu cũ.
Còn Trầm Y thì không biết gì về chuyện này, cô ấy vẫn hướng mặt lên tấm kính trên tầng hai của Tiêu Sách, nghiêm túc xin lỗi và cầu xin…
Cho đến khi lưỡi cô ấy khô lại, xung quanh có rất nhiều người vây quanh xem cảnh náo nhiệt, còn Tiêu Sách thì không thèm ló đầu ra, cô ấy tức giận đến mức muốn đập cửa xông vào.
Cô ấy mím môi, cắn răng nói: “Tiêu Sách, xem như anh lợi hại, anh chờ mà xem!”
Bên kia, Tiêu Sách không hề biết rằng Trầm Y đã xin lỗi căn nhà không có bóng người thật lâu, lúc này anh đã đi lang thang bên ngoài rồi.
Mãi đến tối, Tiêu Sách mới trở lại khu nhà ổ chuột và cùng Phương Bác đến quán bar Phúc Hải.
Quán bar Phúc Hải là một trong những quán bar nổi tiếng ở khu vực này, chủ quán là một người phụ nữ trung tuổi.
Tất nhiên Phương Bác đã bàn bạc với chủ quán, vì vậy Tiêu Sách đã trở thành một trong những nhân viên trông coi quán bar Phúc Hải.
Thật ra đó chính là bảo vệ.
“Có không ít khách nhỉ, quả nhiên có rất nhiều em gái, đều đã trưởng thành hết rồi chứ?”
Tiêu Sách đi một vòng quán bar, nhịn không được hỏi Phương Bác.
Phương Bác cười, nhỏ giọng nói: “Trưởng thành hay không thì có ai để ý đâu chứ. Gần đây có trường đại học, còn có vài trường trung học, đây đều là học sinh ở đó.”
Tiêu Sách nghe vậy thì lắc đầu, không nói gì thêm, nhìn vào phòng khiêu vũ ở tầng một.
“Anh Sách, anh ở đây quan sát, nếu có tình huống gì thì liên lạc với em qua bộ đàm, em sẽ đi đến phòng riêng tiếp đãi các ông chủ thường xuyên tới đây, sẽ trở lại nhanh thôi…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!