Viện trưởng Lưu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bác sĩ Mạc, bà quen với vợ và con của Trầm Trường Phong, bà khoan hãy để bọn họ xuất viện, hãy thăm dò ý tứ của họ xem, rốt cuộc là ai, làm sao chữa khỏi cho Trầm Trường Phong. Nếu như có thể làm rõ chuyện này, thì sẽ mang lại tác dụng phát triển to lớn cho nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta, thậm chí là đối với nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của cả nước! Vì vậy, trước khi làm rõ chuyện này, tuyệt đối không thể để Trầm Trường Phong xuất viện, hãy giữ yên bọn họ, biết không?”
“Chuyện này… được rồi, tôi sẽ làm.”
Viện trưởng Lưu cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Ông ta không ngờ, hôm qua ông ta mới nói với người tại to mặt lớn kia rằng tình trạng bệnh thế nào, ở trong nước không thể nào chữa khỏi được. Kết quả ngay hôm đó đã có một ca khỏi bệnh rồi, lại còn ngay dưới mí mắt ông ta.
Chỉ đáng tiếc, ca khỏi bệnh đó không phải là ông già trong nhà người tại to mặt lớn kia…
Nhưng mà, nếu đã có người khỏi thì có lẽ có thể làm rõ, rốt cuộc là khỏi thế nào. Nếu có thể hiểu rõ ràng, thì sẽ có thể chữa khỏi cho người già kia rồi.
Nếu ông già kia được chữa khỏi trong bệnh viện của ông ta, vậy lợi ích của ông ta…
Viện trưởng Lưu đột nhiên nóng lòng, không kịp chờ đợi mà cầm tài liệu về ca bệnh của Trầm Trường Phong đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Lúc này, trong phòng bệnh, một ông già đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Ngoại trừ hai y tá chăm sóc cho ông ấy, còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ đó chính là người tên Minh Châu kiêu căng ngạo mạn, bị mẹ Trầm làm đổ chén canh gà,
“Viện trưởng Lưu, sao ông lại đến đây?” Người phụ nữ quét mắt nhìn viện trưởng Lưu một cái, bình thản nói. Dù đang đối mặt với viện trưởng của bệnh viện tốt nhất Giang Lăng, bà ta vẫn hơi tỏ ra kiêu ngạo.
Viện trưởng Lưu nhìn thấy người phụ nữ, bình tĩnh nói: “Cô Lâm, cậu Lâm vẫn chưa qua đây sao?”
“Anh họ tôi tối chút mới về đây! Ông có chuyện gì sao? Đúng rồi, các người đã nghiên cứu cả đêm rồi, bệnh của ông cụ rốt cuộc có chữa được không?”
“Chuyện này.”
“Làm gì mà úp úp mở mở thế, có gì cứ nói đi!”
“Cô Lâm, lần này tôi đến đây đúng là có một tin tốt. Lúc này, trong bệnh viện chúng tôi, một ca bệnh có tình trạng giống như ông cụ đột nhiên có chuyển biến tốt! Chỉ là..”
“Cái gì! Còn có chuyện như vậy sao! Vậy nếu các người đã chữa khỏi cho người khác, vậy thì mau chữa cho ông cụ đi!”
Sắc mặt của viện trưởng Lưu lộ ra vẻ khó xử, đối mặt với sự truy hỏi của người phụ nữ, ông ta chỉ có thể nói hết tất cả những gì mình biết với bà ta.
Người phụ nữ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Ý ông là chỉ cần làm rõ ai là người chữa khỏi cho bệnh nhân đó, sau đó bảo người đó ra tay, vậy thì ông cụ sẽ được cứu rồi đúng không? Vậy còn chờ gì nữa, mau đưa tôi qua đó, tôi phải tự mình tìm ra người đó để chữa khỏi bệnh cho ông cụ!”
Nói xong, trong mắt người phụ nữ tràn đầy sự phấn khích.
Bà ta đột nhiên nghĩ đến những lời anh họ bà ta nói tối qua, nếu ai có thể tìm ra cách để chữa khỏi cho ông cụ, thì sẽ giao tài sản của Đào Nguyên Cốc cho người đó!
Nếu bà ta có thể có được khối tài sản Đào Nguyên Cốc đó, vậy địa vị của bà ta trong gia tộc sẽ lập tức được tăng lên!
Đây chính là một cơ hội cho bà ta!
Bà ta phấn khích giành lấy tài liệu liên quan đến Trầm Trường Phong trong tay viện trưởng Lưu, nhưng lại đột nhiên bị chữ ký của người nhà thu hút, đó là chữ ký của Trầm Y!
Người phụ nữ đột nhiên lấy một tấm chứng minh thư từ trong túi xách ra, sau khi so sánh, mặt bà ta đột nhiên lộ ra vẻ kỳ lạ: “Thật là trùng hợp, thể mà lại là bọn họ!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!