“Ông nội thế nào rồi?”
Tô Khuynh Thành vội vàng đến, cô ấy nhanh chóng hỏi ngài Chu đang đứng cách đó không xa.
"Haizz..."
Nghe vậy, Chu Chính Hoa thở dài lắc đầu: "Cô Tô, tôi thực sự rất lấy làm tiếc. Với trình độ của tôi, có lẽ tôi chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được tình trạng của ngài Tô. Nếu muốn chữa khỏi, tôi chỉ sợ..."
Gì chứ?
Nét mặt Tô Khuynh Thành cực kỳ khó coi, Chu Chính Hoa chính là thần y cao cấp nhất thành phố Tùng Sơn, đức cao vọng trọng, dù là viện trưởng Hà Trường Viễn của bệnh viện Nhân Dân Số 1 của thành phố Tùng Sơn cũng kém hơn chút đỉnh. Nhất là tay nghề châm cứu ông càng tuyệt vời hơn, được người đời tôn xưng là ngài Chu.
Đến cả ông ấy cũng nói vậy, chỉ sợ khắp thành phố Tùng Sơn này không ai cứu được ông nội của cô ấy.
"Ha ha, chị họ, không ngờ chị lại mời lang băm đến chữa bệnh cho ông. May mà tôi tới kịp, nếu không ông nội đã bị chị hại chết rồi." Đúng lúc này, tên thanh niên đi đằng trước châm chọc.
"Tô Tử Phong!"
Nhìn thấy Tô Tử Phong, vẻ mặt Tô Khuynh Thành càng khó coi hơn: "Ngài Chu đức cao vọng trọng, y thuật siêu phàm, tìm khắp thành phố Tùng Sơn này có ai vượt qua được, cậu đừng hạ thấp người khác."
"Hơ hơ”" Tô Tử Phong bật cười, vẻ mặt đầy trêu chọc: "Chị cũng nói là thành phố Tùng Sơn đó thôi. Ai chẳng biết trình độ khám chữa bệnh của Tùng Sơn kém nhất Vân Tỉnh, so với các tỉnh khác thì chẳng là cái đỉnh gì."
"Uổng công ngày thường ông nội thương chị nhất, đến hạng mục ở phía Bắc thành phố cũng đưa chị nhận, đúng là phí công."
Tô Tử Phong móc mỉa, giọng điệu đầy chế giễu, khiến Tô Khuynh Thành tức xanh mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!