Người một nhà xum họp vui vẻ!
Trên sân thượng cá nhân của Lôi Tuấn không bị thế giới bên ngoài làm phiền.
Sau khi đoàn tụ là sự quan tâm và lo lắng dành cho nhau.
Điều vui mừng là vận may đứng về phía Lôi Tuấn, tất cả đều tốt đẹp.
“Nhã Y, có bạn trai chưa?”, Lôi Tuấn cười hỏi Hứa Nhã Y.
Hiện tại Hứa Nhã Y trổ mã thành mỹ nữ tuyệt sắc.
Cô ta vốn xinh đẹp tự nhiên, bây giờ lại được nuôi dưỡng đầy đủ, trang điểm nhẹ nhàng cũng đẹp như tiên nữ trong tranh.
“Bạn trai thì em chưa có, nhưng làm quen được một người bạn tốt”.
Hứa Nhã Y sát lại gần, hơi xấu hổ nói.
“Ồ? Rất tốt, là ai thế?”, Lôi Tuấn hỏi theo bản năng.
“Anh ấy tên là A Tang, là bạn học mới đến chưa lâu”, Hứa Nhã Y trả lời.
“A Tang? Người nước ngoài?”
“Là dòng máu lai, con người rất tốt, rất thông minh, lại… đẹp trai”.
Hứa Nhã Y nói nhỏ dần rồi cúi đầu.
Lôi Tuấn và Hứa Phương Hoa quay sang nhìn nhau.
Bọn họ đều là người từng trải, đương nhiên nhận ra, rõ ràng Hứa Nhã Y thích cậu bé đó.
“Xem ra, Nhã Y nhà chúng ta yêu thật rồi”, Lôi Tuấn cười nói.
“Không phải, chỉ là bạn tốt thôi!”
Hứa Nhã Y ngẩng đầu, hưng phấn nói: “A Tang rất sùng bái anh, cậu ấy còn nói hy vọng có cơ hội, hai nhà chúng ta cùng đi dã ngoại, anh rể, anh đồng ý không?”
“Không vấn đề, anh cũng muốn gặp cậu nhóc đó”.
“Cảm ơn anh rể, chúng ta đi ăn tối đi!”, Hứa Nhã Y đề nghị nói.
“Anh không đói”, Lôi Tuấn nói.
“Chị cũng không đói”.
Hứa Phương Hoa chớp mắt, nói với Hứa Nhã Y: “Hay là em đưa Tiểu Niệm đi ăn đi, bên ngoài còn có rất nhiều thú vui, chị và anh rể còn có chuyện phải bàn”.
“Vậy được!”
Hứa Nhã Y hơi trầm tư kéo Tiểu Niệm, rời đi với vẻ mặt kỳ dị.
“Tạm biệt bố, tạm biệt mẹ”, Tiểu Niệm vô cùng hiểu chuyện nói.
“Đi đi, đừng chạy lung tung đấy”, Hứa Phương Hoa dặn dò.
…
Cả sân thượng rộng lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Lôi Tuấn.
“Em có chuyện nói với anh?”
“Lôi Tuấn dựa vào giường sofa, cười nói.
“Ông xã…”
Hứa Phương Hoa phóng khoáng tự nhiên ôm cổ của Lôi Tuấn.
“Sau khi tan làm, em đi tắm trước”.
Hứa Phương Hoa ngốc nghếch nhìn Lôi Tuấn, khuôn mặt đầy vẻ si mê và mong chờ.
“Ấy…”
Lôi Tuấn yếu ớt nói: “Em… em có ý gì?”
“Em nghe người ta nói, chỉ cần cho đàn ông ăn no ở nhà, mới không ra ngoài tìm lung tung”.
Hứa Phương Hoa nói xong câu này, vùi mặt vào trong lòng Lôi Tuấn.
“Bà xã, em đừng đoán lung tung, anh là người đàn ông tốt chính trực dũng cảm tốt bụng!”
Lôi Tuấn cảm thấy toàn thân lạ thường một cách khó hiểu, giống như mình đã làm việc xấu gì vậy?
“Đừng căng thẳng, em cũng không nói anh có người khác!”
Hứa Phương Hoa ngẩng đầu, nhìn Lôi Tuấn, lại ghé sát vào tai anh nói: “Ý của em, là bà xã của đại anh hùng, em phải cho anh ăn thật no”.
“Không phải chứ, ở đây? Bây giờ?”, Lôi Tuấn mở to hai mắt.
“Ở đây không tốt sao? Trăng thanh gió mát…”
Hứa Phương Hoa vừa hành động, vừa cười quyến rũ: “Đây là không gian riêng tư của anh, bình thường anh không có ở đây, ngay cả em cũng bị cấm không được lên”.
“Vậy… anh không khách sáo đâu”.
Lôi Tuấn bỗng bế Hứa Phương Hoa lên, đặt xuống giường sofa.
“Ông xã, món ngon đã chuẩn bị xong rồi”.
“Ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười xấu xa nói: “Vậy anh sẽ ăn một mình”.
“Trăng sáng lặng lẽ thật đẹp”.
Lôi Tuấn đang định hành động, đột nhiên Hứa Phương Hoa nói một câu.
“Bà xã… em… đang nói gì?”, Lôi Tuấn ấp úng nói.
“Hi hi hi…”
Hứa Phương Hoa đắc ý cười: “Lẽ nào anh quên rồi sao, em có giao tình rất tốt với Thiên Vương Hồ, nhưng anh yên tâm, em chưa từng nghĩ sẽ độc chiếm anh, con người Lôi Tuấn có một nửa thuộc về em là đủ rồi”.
“Hồ Mị Nhi đáng chết, anh...”
“Đừng quan tâm cô ấy nữa, làm chuyện chính đi!”
Hứa Phương Hoa giơ tai hay, vòng ôm cổ của Lôi Tuấn.
“Bỏ qua một trăm ngàn chữ nhé!”
…
Hai tiếng sau!
Hứa Phương Hoa đi ra khỏi pháo đài với khuôn mặt hồng đỏ.
Cô hơi xấu hổ, gọi Ngũ Đại Thiên Vương, bao gồm Kim Bưu lên sân thượng.
Trên sân thượng, một bàn ăn cảnh sắc tuyệt đẹp.
Khi Ngũ Đại Thiên Vương đi lên, rượu nước đã được chuẩn bị đầy đủ.
“Các anh say rồi sao?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Còn sớm”, Lý Lăng Phong nói.
“Làm sao có thể say được?”, Cao Cương nói.
“Anh Tuấn, sắc mặt anh không tốt lắm?”, Âu Dương Sát thấy kỳ lạ nói.
“Anh hiểu cái gì, đồ ngốc!”, Hồ Mị Nhi trừng mắt với anh ta một cái.
“Ha ha ha ha…”
Chỉ có Kim Bưu đắc ý, cười lớn vang dội.
“Nào, uống rượu với tôi”.
Lôi Tuấn vung tay, Ngũ Đại Thiên Vương ngồi xuống.
Tuy Kim Bưu không phải là cường giả, nhưng hắn cũng là Thiên Vương Trung Vực.
Một đội quân hùng mạnh không chỉ phải có thể đánh thắng trận, công tác bảo đảm hậu cần cũng vô cùng quan trọng.
Còn Kim Bưu chính là bảo đảm lớn nhất.
Vì vậy bây giờ Tứ Đại Thiên Vương xưng anh gọi em với Kim Bưu, đã không còn phân biệt từ lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!