Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

Bọn họ chưa từng thấy cao thủ thực sự bao giờ.

Giờ khắc này, bọn họ phải đối mặt với mười cao thủ cùng lúc, còn là cấp bậc Thiên Vương mà không hề hay biết.

Ngựa hí dài, người hét thảm thiết.

Vô số binh khí vứt trên mặt đất, vô số người không kịp lùi lại, bị người cùng phe giẫm đạp đến chết.

Chỉ có một số người ít ỏi vẫn vô thức chống chọi với thân phận là binh lính tướng sĩ.

Nhưng sao những người đó có thể chống lại được công kích của mười cao thủ đây?

Có người chỉ đỡ được một chiêu rồi chết.

Có người bị côn sắt, đao và búa lớn đánh trúng, bay lên không trung, rơi xuống đất và chết.

Còn có người chỉ thấy bóng người lóe lên, chưa kịp thấy đối phương trông như thế nào thì cả người đã cứng ngắc và tách rời ra.

Đa phần là hoảng hốt chạy tứ tán.

Một trăm ngàn đại quân rút lui mà không có một trật tự nào, thậm chí còn khó hơn tấn công.

"Chạy mau..."

"Tránh ra, tránh ra, đừng cản đường!"

"Ma quỷ tới, ma quỷ tới!"

"Lang Vương chạy trốn, hết rồi, hết thật rồi..."

Tiếng la hét hoảng sợ vang lên liên tiếp, ngày một vang vọng.

Thế nhưng, mười cao thủ càng công kích mãnh liệt hơn.

Nhắc tới cũng lạ, bọn họ không chém giết với diện tích lớn, mà không ngừng luồn lách giữa một trăm ngàn người.

Dần dần, rất nhiều người trong đại quân phát hiện ra chỉ cần mình không công kích là sẽ không phải chết.

Đại quân đang rất hỗn loạn, còn ở phía Dương Thành thì phát ra tiếng hô hào rung trời.

Tiếng hô của ba ngàn binh mã Dương Thành còn át cả tiếng hét của một trăm ngàn đại quân.

"Trung với công chúa, quỳ xuống không giết!"

"Trung với công chúa, quỳ xuống không giết!"

"Trung với công chúa, quỳ xuống không giết..."

Ba ngàn binh tướng hét khản cả giọng, như xé rách cả bầu trời.

"Tôi là tướng quân Ô Ba bảo vệ Dương Thành, công chúa có lệnh, quỳ xuống không giết".

"Tôi là tướng quân tóc dài, Lang Vương thua rồi, tất cả hãy mau chóng quỳ xuống".

"Tôi là tướng quân đầu trọc, Lang Vương đáng chết, đừng nộp mạng nữa".

Giọng nói của ba tướng lĩnh càng lúc càng cất cao.

Rầm rầm...

Rầm rầm...

Cuối cùng thì quân đội của Lang Vương cũng thức tỉnh.

Bắt đầu là một hàng, một nhóm, rồi đến một mảng...

Bọn họ lần lượt hạ vũ khí rồi quỳ xuống đất.

Lang Vương chạy trốn, đại quân ắt phải thua.

Đừng nói là một trăm ngàn, cho dù có hàng triệu quân thì cũng không có ai đánh nữa.

Chỉ dùng mười cao thủ cấp vương, Lôi Tuấn đã làm một trăm ngàn đại quân của Lang Vương tan rã.

Sau đó, anh lại dùng ba đại tướng của nước Thiên Lang, dẫn theo ba ngàn binh lính già yếu, tung chiêu giành chiến thắng.

Ngoại trừ cận vệ của Lang Vương, các binh tướng may mắn sống sót đều quỳ ngay ngắn dưới đất.

Mặc dù có người nhìn ra được rằng ba ngàn binh mã của Dương Thành không mạnh, nhưng Lang Vương đã chạy rồi, công chúa còn ra lệnh quỳ xuống không giết, lại có mười cao thủ đẫm máu khắp người ở đằng kia, bọn họ không dám làm gì, cũng không có ai làm gì.

Tiếng trống, tiếng khẩu hiệu vang lên liên tiếp.

Tin chiến thắng lập tức truyền về Dương Thành, người dân trong thành điên cuồng chúc mừng.

Trên tường thành, Hạ U Nguyệt vẫn đang rơi nước mắt...

"Tôi đang nằm mơ sao?", cô ta cắn môi, lẩm bẩm.

"Công chúa U Nguyệt, chỉ còn một bước cuối cùng nữa là nước Thiên Lang sẽ ổn đỉnh lại".

Vẻ mặt của Lôi Tuấn không dao động nhiều, anh cười nói với Hạ U Nguyệt.

"Tôi nên làm gì?"

Chiến thắng tới quá đột ngột, công chúa U Nguyệt luôn rất thông minh cũng không biết nên làm gì.

"Hạ U Nguyệt, tôi biết cô không thích giết người".

Lôi Tuấn nói thẳng ra: "Nhưng cô là công chúa mà dân chúng kính yêu nhất, sắp trở thành chủ nhân của nước Thiên Lang, cho nên... Cô nhất định phải tự tay giết Hạ Bính, báo thù cho cha và người thân, báo thù cho con dân nước Thiên Lang".

"Không sai, tôi phải giết hắn".

Hạ U Nguyệt lau nước mắt, cứng cỏi nhìn ra ngoài thành.

"Công chúa U Nguyệt, bây giờ tôi sẽ cùng cô đánh vào hoàng cung, dẫn ngựa tới..."

Lôi Tuấn đột nhiên hô to.

Ngoài cửa thành, một bầy ngựa cao to đi ra.

Lôi Tuấn nhẹ nhàng bật người lên, rơi xuống lưng ngựa.

Con ngựa hí lên một tiếng rồi đạp móng ngựa...

"Công chúa..."

Lôi Tuấn ngẩng đầu, vươn tay về phía Hạ U Nguyệt.

"Hây!"

Hạ U Nguyệt quát một tiếng, sau đó cũng nhảy xuống vị trí đằng trước Lôi Tuấn.

"Cha!"

Lôi Tuấn hét lớn một tiếng.

Con ngựa giơ móng trước lên, hí dài rồi lao vọt đi.

Công chúa U Nguyệt và phò mã của nước Thiên Lang ngồi chung một con ngựa, đón gió chạy đi...

Bây giờ đi đến đâu là mọi người quỳ xuống dập đầu đến đó, bất kể là binh tướng Dương Thành hay đội quân vừa thất bại.

"Công chúa U Nguyệt, giết Lang Vương!"

"Công chúa U Nguyệt, đánh vào hoàng cung".

"Công chúa U Nguyệt, chủ nhân Thiên Lang!"

Những tiếng hò hét rít gào vang lên. Vó ngựa không dừng lại, binh tướng cũng không đứng lên.

Lúc này, Hạ U Nguyệt đã trở thành quốc vương của nước Thiên Lang.

Tuy rằng cô ta chỉ là phụ nữ, nhưng so với tên Lang Vương tàn bạo ấy, cô ta có được lòng quân.

...

Trên đường không có một cản trở nào, con ngựa tới thẳng Lang Thành, đến tận khi nó mệt nhoài và gục xuống trước cổng Lang Thành.

Lôi Tuấn và Hạ U Nguyệt bước qua cổng thành không người canh gác ấy.

Lang Thành ngập tràn khói lửa, thi thể chất đầy đường, người dân hoảng sợ bất an.

Thậm chí người ở Lang Thành còn không biết Lang Vương đã thua.

Trông thấy công chúa U Nguyệt, bọn họ đều không dám tin vào hai mắt của mình.

"Là công chúa phải không?"

"Đó... là công chúa ư?"

"Là công chúa, là công chúa thật!"

"Công chúa tới rồi, công chúa U Nguyệt tới rồi..."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!