Khẩu súng liên thanh vừa nặng vừa lớn được Lý Lăng Phong đặt trên lầu cổng thành.
“Đại ca, để tôi giúp anh”.
Vẫn luôn cười quyến rũ từ đầu đến cuối, Hồ Mị Nhi lao lên phía trước, cô ta đã biến thành phó xạ thủ.
Một loạt viên đạn được đôi bàn tay nõn nà đỡ lấy, trông càng nổi bật.
“Công chúa, bịt tai lại”.
Lôi Tuấn đã tránh rất xa nói với Hạ U Nguyệt vẫn còn đang ngây ra.
Hạ U Nguyệt đã đi khắp nơi trên thế giới, đương nhiên biết uy lực của loại vũ khí này.
Chỉ là cô ta lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần, vừa rất kích động, lại rất khẩn trương…
Nhưng cô ta vẫn bịt tai lại!
“Tạch tạch tạch tạch…”
“Tạch tạch tạch tạch…”
“Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch…”
Một ngọn lửa màu xanh bùng lên dữ dội, vô số viên đạn nhanh chóng được bắn ra.
Âm thanh cực lớn, kinh thiên động địa!
Viên đạn cỡ lớn nhanh chóng lao về phía năm mươi cao thủ bên ngoài thành.
Trong nháy mắt đã bị đánh cho loạn đội hình.
Vừa nãy còn kiêu ngạo chửi bới, căn bản chưa từng nghĩ sẽ gặp phải loại vũ khí này?
Bọn chúng hoảng loạn, trốn chạy thục mạng.
Bọn chúng đến từ Tuyết Vực, tốc độ đương nhiên rất nhanh.
Nhưng có thể nhanh hơn viên đạn lửa màu xanh sao?
Năm mươi tên, trong nháy mắt ngã xuống mười mấy tên, số còn lại cũng đang không ngừng rút lui…
“A a a…giết giết giết…”
Trong tiếng súng đinh tai nhức óc, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong còn lớn tiếng la hét.
Hồ Mị Nhi ngồi xổm ở một bên, nhăn mặt nhắm chặt mắt!
Sớm biết nó mạnh như vậy, cô ta sẽ không tự chuốc khổ vào thân đến nâng đạn.
Lý Lăng Phong gào thét, cả người cực kỳ điên cuồng.
Tiếng súng cực lớn liên tục không ngừng, cả lầu cổng thành cuộn trào khói thuốc súng.
Tất cả binh tướng bảo vệ thành đều tránh thật xa.
Bọn họ bịt tai và nhìn chăm chú.
Loại vũ khí này, bọn họ mới chỉ nghe tên mà chưa từng nhìn thấy, ngoài sự phấn khích, còn cảm thấy vô cùng chấn động. Hận không thể mỗi người một chiếc, nếu như vậy thì sợ gì đại quân một trăm ngàn người?
Đáng tiếc chỉ có một chiếc mà thôi!
Công chúa U Nguyệt bịt tai, đẩy Lôi Tuấn vào trong góc.
Ai có thể nghĩ được, Lý Lăng Phong đến từ Đông Vực lại vất vả mang loại vũ khí này đến?
Trong mắt Hạ U Nguyệt, Đông Thiên Vương đó càng giống với người điên hơn so với Lôi Tuấn!
“Tạch tạch tạch tạch…”
“Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch…”
Lại một ngọn lửa dữ dội khác bùng lên, gần chỗ năm mươi tên ở ngoài thành đều đã không nhìn thấy người đâu.
Mặc dù hỏa lực của vũ khí này mạnh, nhưng đáng tiếc không tồn tại được lâu.
“Hay, đã quá, ha ha ha ha…”
Cuối cùng, cùng với tiếng la hét của Lý Lăng Phong, tất cả đạn đã được bắn ra.
…
Khói thuốc súng trên tường thành tan dần.
Người ở gần đó lần lượt tập trung lại.
Dưới chân và xung quanh Hồ Mị Nhi chất đầy vỏ đạn.
Cô ta phủi bụi trên người đứng dậy, oán hận đấm Lý Lăng Phong đang la hét ở bên cạnh một đấm.
“Mị Nhi, đã không?”
Vẻ mặt Lý Lăng Phong đắc ý, nhìn Hồ Mị Nhi cười hỏi.
“Thật đáng ghét, sau này không chơi cùng anh nữa”.
Hồ Mị Nhi trừng Lý Lăng Phong, đột nhiên vung tay, hai loan đao hình lưỡi liềm đã ở trong tay.
“Đại ca, đánh hay lắm!”, Nam Thiên Vương Cao Cương bước đến nói.
“Hay thì có hay, nhưng nhanh quá”, Âu Dương Sát bước đến, cười quái dị nói.
Lôi Tuấn và Hạ U Nguyệt nghĩ lại còn rùng mình bước đến.
“Điện chủ, thấy thế nào?”
Lý Lăng Phong vẫn phấn khích như cũ, lớn tiếng hỏi Lôi Tuấn.
“Lợi hại rất lợi hại, đã thì cũng rất đã…”
Lôi Tuấn vỗ vai Lý Lăng Phong cười nói: “Đại ca à, anh cũng đã có tuổi, đến giúp tôi đánh lùi kẻ địch là được rồi, còn vác theo thứ này cả một đoạn đường xa, tôi còn thấy mệt thay cho anh”.
“Không có gì, tôi vẫn còn rất cường tráng đó!”
Lý Lăng Phong nói xong, giơ chân đạp khẩu súng liên thanh lăn ra ngoài thành.
Trong tay ông ta đã cầm sẵn một côn sắt lớn, cái này lấy tạm ở chỗ binh lính bảo vệ thành.
Cao Cương bước lên, trong tay là một thanh trường đao lớn.
Âu Dương Sát bước tới, anh ta và Hồ Mị Nhi giống nhau, thích dùng đoản đao.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài thành.
Khói thuốc súng đã tan, gió cát lại nổi lên…
Trong gió cát màu vàng xám đột nhiên lại xuất hiện một hàng người.
Năm mươi cao thủ đến từ Tuyết Vực bị Lý Lăng Phong một hơi giết sạch hơn một nửa.
Hiện tại chỉ còn lại mười ba người!
“Mẹ kiếp, đám người này không tệ, còn sống nhiều như vậy?”, Lý Lăng Phong cười nói.
“Quả nhiên là cao thủ”, Cao Cương nói.
“Có phải là cao thủ hay không, thử một chút là biết”, Âu Dương Phong giơ song đao lên.
“Các anh em, theo tôi!”
Hồ Mị Nhi không đợi Lôi Tuấn hạ lệnh, cô ta là phụ nữ vậy mà lại là người đầu tiên nhảy ra khỏi thành.
Cùng lúc đó, Tam Đại Thiên Vương cũng theo sát phía sau.
Tướng quân Ô Ba bảo vệ thành cũng muốn đi, nhưng cuối cùng lại tự ti không hành động.
“Chủ nhân”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!